Hứa Thanh Khê tức giận đến cùng cực, cô nghiến răng nghiến lợi gầm thét: "Các người trừ việc lấy mẹ ra uy hiếp tôi thì còn biết làm chuyện khác không?"
Hứa Thanh Tuệ cười lạnh đáp lại nói: "Trừ uy hiếp chuyện đó thì chuyện khác có tác dụng không?"
Hứa Thanh Khê nghẹn họng.
Hoàn toàn chính xác, không có gì có tác dụng hơn việc lấy mẹ ra uy hiếp cô.
Còn không đợi cô đáp trả, Hứa Thanh Tuệ lại mở miệng lần nữa: "Nhớ kỹ, tôi chỉ cho chị thời gian một ngày để thuyết phục Quân Nhật Đình!"
Hứa Thanh Khê chăm chú cầm điện thoại: "Chuyện này tôi sẽ không làm."
Cô từ chối thẳng thừng, Hứa Thanh Tuệ cũng không tức giận.
"Xem ra mẹ cô đối với cô mà nói cũng không quan trọng như vậy." Cô ta cười như không cười mở miệng làm trong lòng Hứa Thanh Khê dâng lên dự cảm không tốt.
Quả nhiên một giây sau đã nghe cô ta máu lạnh nói: "Đã như vậy, hiện tại tôi sẽ cho người ném mẹ chị ra ngoài!"
"Cô dám!" Hứa Thanh Khê quát chói tai.
"Chị cảm thấy tôi có gì không dám làm?" Hứa Thanh Tuệ cười lạnh một tiếng.
Hứa Thanh Khê ngơ ngẩn, đúng vậy, cô ta có gì không dám làm?
Cô mấp máy môi, cuối cùng chấp nhận.
"Cô muốn tôi giúp cô thuyết phục Quân Nhật Đình là không thể nào, nhưng tôi có thể giúp các người hẹn thời gian để Hứa Hải Minh tự mình đi bàn bạc với anh ấy."
Hứa Thanh Tuệ không hài lòng với kết quả này.
Chỉ là Hứa Thanh Khê không đợi cô ta mở miệng đã chặn lại câu tiếp theo của cô ta: "Nếu như cô không đồng ý, cô cũng đừng lấy mẹ uy hiếp tôi nữa. Cùng lắm thì mọi người cá chết lưới rách, nhìn lại tổn thất lớn nhất cũng là nhà họ Hứa các người!"
Hứa Thanh Tuệ tức giận không thôi, nhưng vì kế hoạch lớn, cô ta lại không thể không bị cô uy hiếp.
Quân Nhật Đình gật đầu: "Nếu người ta đã mời đến lần thứ hai rồi, không có lý gì không đi gặp cả."
Anh nói xong mới nghiêng đầu mắt nhìn Hứa Thanh Khê: "Em đi... Được rồi, để anh đi hỏi."
Quân Nhật Đình định để Hứa Thanh Khê hỏi một chút thời gian gặp mặt, nhưng nghĩ tới lão hồ ly Hứa Hải Minh đã làm một số chuyện, anh cũng không thích Hứa Thanh Khê liên lạc với ông ta.
Hứa Thanh Khê cũng nhận ra, cô không phản bác.
Đúng lúc cô cũng không muốn liên lạc với người nhà họ Hứa.
Hôm sau Quân Nhật Đình ăn sáng với Hứa Thanh Khê xong mới đến công ty.
Sau khi đến công ty, anh vốn định để Hứa Hải Minh đợi một ngày rồi liên lạc. Bởi vì lo lắng ông ta thấy chậm chạp không có tin tức thì lão già kia lại đi gây chuyện với Hứa Thanh Khê. Cuối cùng anh cũng chấp nhận, sau khi nghe xong hành trình anh mới bảo Hà Văn Tuấn đi liên lạc.
Đương nhiên anh không tự mình ra mặt, tất cả đều giao cho Hà Văn Tuấn xử lý.
Đối với chuyện này, Hứa Hải Minh hết sức không vừa lòng.
"Quân Nhật Đình này thật sự là không biết lễ phép, tốt xấu gì bố cũng là bố vợ của nó. Vậy mà nó phái trợ lý đến hẹn thời gian với bố, nó coi bố là gì chứ?" Ông ta đi vào vườn riêng định nói cho cô ta biết về chuyện gặp mặt, đến cuối cùng lại không nhịn được phàn nàn.
Hứa Thanh Tuệ cũng cảm thấy bố mình bị kỳ thị, vẻmặt cô ta đen lại.
"Sớm biết Hứa Thanh Khê vô dụng, không nghĩ tới ngay cả một người đàn ông cũng không dụ dỗ được!"
Cô ta trút hết mọi chuyện lên đầu Hứa Thanh Khê mới an ủi nói: "Bố đừng tức giận, chờ sau này mọi chuyện thành công rồi, con sẽ để Quân Nhật Đình quỳ xuống phục vụ bố. Hiện tại chúng ta cứ nhịn trước một chút đã."
Hứa Hải Minh nghĩ đến kế hoạch lớn của con gái, ngược lại không còn tức giận, bọn họ bắt đầu thương lượng chuyện gặp mặt tỉ mỉ và điều khoản hợp tác.
Chờ đến ngày gặp mặt, Hứa Hải Minh dẫn theo người phụ trách của Tập đoàn Thời Thế đến địa điểm đã hẹn.
Cùng lúc đó, Quân Nhật Đình cũng dẫn theo Hà Văn Tuấn đến câu lạc bộ.
"Tổng giám đốc, đây là tin tức hai ngày này tôi vận dụng quan hệ tra được."
Hà Văn Tuấn vừa đi vừa chuyển tới một phần văn kiện cho Quân Nhật Đình, hơn nữa cậu ấy cũng ở bên cạnh giải thích rõ ràng.
"Người phụ trách này chỉ là quản lý mặt ngoài chuyên phụ trách chuyện lớn nhỏ trong nội bộ Tập đoàn, còn người cầm quyền chân chính vẫn không có tin tức gì như cũ. Nhưng người nọ vẫn có quyền lên tiếng nhất định ở Tập đoàn Thời Thế."
Khuôn mặt Quân Nhật Đình không cảm xúc lắng nghe, thật sự khiến cho người ta không nhìn thấu suy nghĩ thật sự trong lòng anh.
Vậy mà Hứa Hải Minh và Tập đoàn Thời Thế chung một chiến tuyến rồi, chuyện này đã vượt khỏi dự liệu của anh.
Mà đây là lần thứ hai ông ta đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng anh cũng có chút tò mò, tại sao Hứa Hải Minh phải buộc chặt anh vào hạng mục với Tập đoàn Thời Thế này chứ?
"Chỉ có chút chuyện nhỏ này, thế mà lại khiến em mặt mày ủ rũ đến bây giờ à?" Trong lòng anh đã có quyết định, lại nhìn thấy bộ dáng thận trọng của Hứa Thanh Khê làm anh không nhịn được trêu chọc.
"Đây đâu phải chuyện nhỏ, không phải em lo lắng cho anh à, lỡ như có bẫy thì phải làm sao bây giờ?" Hứa Thanh Khê buồn bực xấu hổ, nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra ý tưởng chân thật nhất trong lòng làm ánh mắt Quân Nhật Đình lóe lên ánh sáng.
Lời này làm sao mà anh không nghe ra cô đang đề phòng lão hồ ly già Hứa Hải Minh kia?
Không phải nói tình cảm giữa bố con bọn họ rất tốt sao?
Anh suy nghĩ miên man, trên mặt anh cũng không lộ ra mà chỉ nhíu mày trêu đùa nói: "Có bẫy à?"
Hứa Thanh Khê run sợ.
Cô cũng biết mình nói sai.
"Ý của em là một công ty lớn như vậy cứ nhất định phải hợp tác với anh, em nghĩ đến là đã không đáng tin, em lo lắng bố em đang lừa anh." Cô nhanh trí giải thích, Quân Nhật Đình nhìn cô chằm chằm nhưng chỉ cười không nói.
"Anh nhìn em làm gì, em nói thật mà." Hứa Thanh Khê bị nhìn đến có chút chột dạ, nhưng vẫn ráng kiên trì chống đỡ.
Mắt thấy người sắp xù lông rồi, cuối cùng Quân Nhật Đình cũng buông tha cho cô, anh nắm tay cô trở về: "Ừ, anh biết em chỉ muốn tốt cho chúng ta."
Hứa Thanh Khê nghe lời này, cô cảm thấy có chút không đúng, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng: "Đây là anh đồng ý đi gặp mặt sao?"
"Nhớ kỹ lời chị nói, tôi muốn nhanh chóng nhìn thấy người!" Cô ta nói xong lập tức cúp điện thoại.
Hứa Hải Minh nhìn sắc mặt cô ta không đúng, ông ta quan tâm hỏi thăm: "Sao rồi, cô ta đã đồng ý chưa?"
Hứa Thanh Tuệ yên lặng gật đầu: "Sau khi chuyện này có một kết thúc, nhất định Hứa Thanh Khê phải bị dạy dỗ một trận, chị ta lại dám uy hiếp con!"
Hứa Hải Minh thấy thế, sắc mặt ông ta cũng trầm xuống theo: "Cô ta đã nói những gì?"
Hứa Thanh Tuệ nói đại khái nội dung cuộc trò chuyện trong điện thoại ra, Hứa Hải Minh nghe xong, khuôn mặt nhanh chóng đen đi vài phần.
"Bây giờ con không tiện ra mặt, chờ sau khi việc này kết thúc cứ giao cho bố xử lý. Cô ta càng ngày càng biết phản kháng, xem bộ dáng là đã quên ai mới là chủ của trò chơi này."
Hứa Thanh Khê không biết những thứ này, sau khi cô cúp điện thoại mới bắt đầu suy nghĩ xem nên nói thế nào để Quân Nhật Đình đi gặp Hứa Hải Minh.
Dù sao trước đó Quân Nhật Đình từng nói với cô, tạm thời anh không suy tính hợp tác với công ty này.
Cũng bởi vì chuyện này, lúc ăn cơm tối cô có chút mất tập trung.
Tất nhiên Quân Nhật Đình cũng phát hiện.
Nhưng anh không lập tức hỏi thăm, mà sau khi mấy người ăn cơm xong, anh dẫn Hứa Thanh Khê đi vườn hoa tản bộ mới dò hỏi: "Em có chuyện gì sao? Tối nay anh cứ thấy em rầu rĩ không vui."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng lại không muốn chạm vào cặp mắt thâm thúy của anh.
"Là có một số chuyện làm em không biết nên xử lý như thế nào?" Cô mím môi nói ra, cô nghĩ đến việc này sớm muộn gì cũng phải nói với anh, không bằng thừa dịp hiện tại anh chủ động mà nói ra.
"Chuyện gì?"
Hứa Thanh Khê không giấu diếm mà nói ra yêu cầu của Hứa Hải Minh.
"Bố em nói ông ấy và người phụ trách Tập đoàn Thời Thế đã chung một chiến tuyến, ông ấy hi vọng anh có thể tham dự hợp tác, nên mới bảo em thuyết phục anh gặp mặt người phụ trách kia."
Quân Nhật Đình nghe xong đã nhíu lông mày lại, trong lòng anh nghi ngờ không thôi.