Hai người đến bệnh viện, đi tới phòng bệnh dưới sự hướng dẫn của y tá.
"Cậu chủ."
Vốn Mạc Ly đang được bác sĩ kiểm tra, kết quả khóe mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa thì lập tức mừng rỡ kêu lên.
Quân Nhật Đình trầm lãnh gật đầu, đi vào phòng bệnh: "Tình trạng thế nào?"
Mạc Ly cảm nhận được sự quan tâm của anh thì nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.
Còn không đợi cô ta đáp lại thì trong nháy mắt, dáng tươi cười trên mặt cô ta cương cứng lại.
Chỉ vì cô ta nhìn thấy Hứa Thanh Khê đi ra từ sau lưng Quân Nhật Đình.
"Cô tới làm cái gì?"
Gần như là theo bản năng bài xích khiến cô ta vô cùng bất mãn nhìn Hứa Thanh Khê.
"Nghe nói cô bị thương nên ghé thăm cô một chút."
Hứa Thanh Khê không thèm để ý sự bất mãn trong câu nói của cô ta.
Nhưng Quân Nhật Đình đứng bên cạnh cô lại nhíu mày.
Mạc Ly thấy thế thì trong lòng biết vừa rồi phản ứng hơi quá khích, vội vàng che lấp.
"Đúng rồi, cậu chủ, tôi có việc muốn báo cáo cho cậu chủ.”
Cô ta nói xong thì liếc mắt nhìn Hứa Thanh Khê, có vẻ như là cô ta đang cố kỵ Hứa Thanh Khê.
Quân Nhật Đình liếc cô ta một chút, trầm giọng nói: "Không sao, người một nhà."
Mạc Ly thấy thế thì trong lòng hơi buồn phiền, nhưng vẫn nói.
"Tối hôm qua chúng tôi đi bắt người, bởi vì là tập kích nên đánh cho những người đó trở tay không kịp, đa số người đều bị bắt, tuy nhiên có một người đã chạy thoát.”
Quân Nhật Đình híp mắt: "Có phái người đuổi theo không?"
Mạc Ly gật đầu: "Có, tuy nhiên đến bây giờ còn chưa có tin tức, tôi sợ là hắn ta sẽ ẩn nấp đi sau đó chờ cơ hội ngóc đầu trở lại.”
Quân Nhật Đình hơi suy tư gật đầu: "Tôi sẽ cho người chú ý, cô dưỡng thương trước đi.”
...
Cùng lúc đó, bên phía Kiều Nô cũng nhận được tin tức của thuộc hạ đưa tới.
"Không ngờ động tác của người đàn ông này nhanh như vậy, thoáng chốc đã tiêu diệt xong một tổ chức."
Cô ta chống cằm ngồi trên bộ ghế sang trọng, suy tư nói.
Mà mấy tên đàn em bên cạnh cô ta nghe nói như vậy thì trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Chủ nhân, Quân Nhật Đình này tâm tư quỷ dị, thủ đoạn tàn nhẫn, ngài ở bên cạnh người này sẽ rất là nguy hiểm."
"Đúng vậy đó, chủ nhân, không bằng chúng ta đổi một cách khác đi."
Mấy tên đàn em khuyên lơn, Kiều Nô nhìn chằm chằm bọn họ không nói.
Lại một tên đàn em đưa ra suy đoán của mình.
"Hơn nữa từ trước giờ Quân Nhật Đình này đều từ chối tất cả mọi cô gái đến gần, ngược lại là lại như gần như xa với chủ nhân, tôi cảm thấy hẳn là người này đã phát hiện ra cái gì.”
Kiều Nô nghe nói như thế thì khinh thường, cười nhạo một tiếng.
Cô ta kiêu ngạo hất cằm lên, lạnh lùng nói: "Làm nghề ám sát bao năm, có lần nào tôi thất bại? Lần này cũng tuyệt đối không thể, chỉ là một thằng đàn ông thôi, đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người bên dưới.”
Mấy tên đàn em hai mặt nhìn nhau, nhất thời nói không nên lời phản bác.
Kiều Nô lại nói tiếp: "Hơn nữa, tôi còn điều tra được người đàn ông nay có bệnh sợ tối... Chỉ cần nắm được điểm yếu này thì còn sợ kế hoạch của chúng ta không thành công sao?”
Đàn em nghe nói như thế thì sự lo lắng trong mắt cũng nhạc đi, ngạc nhiên hỏi lại.
"Người đàn ông này còn mắc loại bệnh quái dị như vậy à?”
Kiều Nô tà mị nhếch miệng: "Dù sao đến lúc đó các người phối hợp tôi hành động là tốt rồi."
Mà Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không biết mấy chuyện này.
Bọn họ tới thăm Mạc Ly một chút rồi đi ngay.
"Cậu chủ..."
Mạc Ly thấy thế vội vàng gọi lại.
Cô ta không muốn để cho anh đi.
"Làm sao?"
Quân Nhật Đình không biết, còn tưởng rằng cô ta còn có chuyện khác.
Ngay cả Hứa Thanh Khê cũng nhìn sang.
Mạc Ly nhìn cũng không biết nên nói như thế nào, u oán nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.
Cô ta cảm thấy chắc chắn là vì người phụ nữ này nên cậu chủ nhà mình mới không muốn ở lại.
Hứa Thanh Khê nhìn ánh mắt như oán như hận của cô ta thì không biết nói gì.
Nếu như nói ngay từ đầu cô ta còn không biết tại sao cô ta có địch ý lớn với cô như vậy thì giờ cô đã hiểu rõ.
Nhưng cho dù như vậy thì cô cũng tuyệt đối không mở miệng ra giữ Quân Nhật Đình lại.
Dù sao cô đã quyết định phải sống cho tốt khoảng thời gian cuối cùng này với Quân Nhật Đình, vậy thì cô chắc chắn không thể nhượng bộ.
Quân Nhật Đình không có phát hiện được cuộc đấu tranh ngầm giữa hai người phụ nữ, thấy Mạc Ly lên tiếng nhưng lại không nói lời nào thì hơi nhíu mày lại.
"Nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước, cô muốn làm gì thì cứ sai cấp dưới đi làm, dưỡng thương cho tốt.”
Mạc Ly nghe vậy thì biết mình hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
"Ghê tởm!"
Mạc Ly nhìn bọn họ đi ra khỏi phòng bệnh, tức giận tung chăn, đồng thời cũng làm động tới vết thương, đau đến cô ta sắp khóc.
Lại nói, sau khi Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê rời đi, hai người đón xe trở về.
Trên đường, Hứa Thanh Khê nhớ lại những gì Mạc Ly đã nói lúc nãy, gương mặt căng thẳng.
"Nhật Đình, có phải là bây giờ rất nguy hiểm không?"
Quân Nhật Đình biết ý cô muốn nói cái gì, đưa tay vỗ vỗ cô, trấn an: "Yên tâm, không sao đâu, anh sẽ sắp xếp tốt.”
Hứa Thanh Khê mím môi, có vẻ như cô cũng không tin tưởng lắm.
Quân Nhật Đình bật cười: "Được rồi, em không yên lòng thì anh sẽ gọi Mạc Truy điều một ít người nữa tới đây.”
Hứa Thanh Khê cũng có ấn tượng với Mạc Truy, nghĩ đến người đàn ông thẳng thắn đó thì sự lo lắng trong lòng của cô mới vơi đi một chút.
Cô không nói gì nữa, chỉ căn dặn Quân Nhật Đình khi đi ra ngoài thì phải cẩn thận.
Quân Nhật Đình gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người đến nhà họ Quân.
Quân Nhật Đình đưa cô về phòng, sau đó đi tới phòng làm việc xử lý công việc.
Mạc Ly đã nói là để cho một người chạy mất, có tỷ lệ lớn là hắn ta sẽ ngóc đầu trở lại nên anh phải tính toán cho kỹ, bảo đảm an toàn cho người nhà mới được.
"Mạc Truy, cậu cũng biết chuyện bên phía Mạc Ly rồi chứ?"
Anh gọi cho Mạc Truy, dò hỏi.
Mạc Truy nói sơ về những gì cậu ta biết cho anh nghe.
"Anh, nếu không thì em về trước bảo vệ anh một thời gian?”
Cuối cùng, cậu ta đề nghị.
Quân Nhật Đình không chút nghĩ ngợi từ chối.
"Không cần, cậu ở bên đó tiếp tục làm chuyện trước đó đi, phái thêm một số người tới bên này cho tôi là được.”
Mạc Truy còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị câu nói kế tiếp của Quân Nhật Đình cắt ngang: "Dặn dò những người mà cậu phái tới không cần qua đây báo cáo, điều bọn họ thẳng tới nhà họ Quân, và cả chỗ của mợ chủ nữa, nặc danh bảo vệ."
Mạc Truy đành phải đồng ý.
Sau đó hai người lại nói về kế hoạch khác rồi mới kết thúc trò chuyện
Hai ngày sau đó trôi qua rất bình tĩnh.
Dường như là yên tĩnh trước cơn giông bão.
Cũng nhờ hai ngày bình tĩnh này mà lo lắng trong lòng Hứa Thanh Khê cũng vơi đi một chút.
Nhất là theo lượng công việc càng ngày càng nhiều thì cô cũng dần dần quên chuyện này.
Chỉ là bên phía bọn họ thì bình tĩnh nhưng bên chỗ Mạc Ly lại không hề bình tĩnh chút nào.
Cô ta vốn tưởng rằng mình bị thương thì cậu chủ nhà mình sẽ đến thăm mình mỗi ngày.
Nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên thì cậu chủ nhà cô ta chưa bao giờ xuất hiện.
Đương nhiên cô ta biết cậu chủ bộn bề công việc nhưng trong nội tâm cô ta vẫn cảm thấy không công bằng.
Dù sao cô ta tận mắt nhìn thấy cậu chủ vì ở bên cạnh chăm sóc người phụ nữ đó mà đã xử lý công việc như thế nào.
Vì sao đến lược cô ta thì cậu chủ lại không đối xử với cô ta giống như vậy?
Nghĩ đến đây thì trong lòng cô ta rất ghen tị, còn đổ hết tội lỗi lên đầu Hứa Thanh Khê.
Chắc chắn là người phụ nữ đó bám lấy cậu chủ nên cậu chủ mới không rảnh tới thăm mình.
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, trong lòng càng thêm nhớ nhung cậu chủ nhà mình.