Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 371: Chương 371: Khiến anh muốn ngừng mà không được




Quân Nhật Đình tắm rửa xong đi ra, nhìn cô gái nhỏ vẫn nghiêm mặt nằm trên giường thì mỉm cười đi tới.

"Bây giờ không còn mùi nữa chứ?"

Anh nói, thân mật cọ vào người Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nghe anh nói vậy thì biểu hiện như một con chó săn nhỏ, ngửi ngửi mùi trên người anh.

Chỉ thấy trên người Quân Nhật Đình đã không mùi nồng nặc đó nữa, ngược lại là mùi thơm ngát sau khi tắm.

"Như vậy còn tạm được.”

Cô lầm bầm một tiếng, đang định rời đi.

Cánh tay trên lưng bỗng nhiên xiết chặt, theo quán tính, cả người cô đều nhào vào trong ngực Quân Nhật Đình.

Cảm xúc ấm áp và tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai khiến tim cô cũng đập nhanh hơn, mặt nóng bừng bừng, nhanh chóng đỏ lên, nhìn như một con tôm luộc.

"Còn nói là không ghen, cái mùi chua này sắp ngập hết cả phòng rồi.”

Quân Nhật Đình ghé vào bên tai cô khẽ nói.

Hứa Thanh Khê chấn động, muốn giãy dụa phản bác nhưng còn chưa kịp nói thì đôi môi đã bị người đàn ông trước mắt chặn lại.

Nụ hôn triền miên khiến thần trí Hứa Thanh Khê càng ngày càng tan rã.

Cô theo bản năng nắm lấy quần áo của Quân Nhật Đình.

Cũng không biết qua bao lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra.

Quân Nhật Đình muốn làm bước tiếp theo nhưng Hứa Thanh Khê hít một hơi khí lạnh thì cũng tỉnh táo lại một chút.

Cô ngăn Quân Nhật Đình lại, khẽ thở nhẹ, nói: "Chờ một chút."

Quân Nhật Đình nghe vậy thì ngừng tay nhìn người trước mặt mình.

Lúc này anh cũng có chút tỉnh táo lại.

Ánh mắt phức tạp nhìn người quyến rũ dưới người mình.

Trước giờ anh còn không biết anh háo sắc như vậy.

Phải biết ngay từ đầu anh chỉ tiếp nhận cô gái này với mục đích sinh con, nhưng không biết từ lúc nào mà cô khiến cho anh muốn ngừng mà không được, khắc sâu vào trong lòng.

"Sao vậy?"

Anh tập trung ý chí, khẽ hôn nhẹ lên môi Hứa Thanh Khê dò hỏi.

Hứa Thanh Khê để cho anh hôn xong mới lên tiếng kể ra sự nghi ngờ của mình.

"Cô gái đó là sao? Có phải là có mục đích gì không?"

Mặc dù ngay từ đầu cô nhìn thấy cố gái đó thì trong lòng rất không thoải mái, đặc biệt là Quân Nhật Đình không có từ chối cô gái đó tới gần khiến cô không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

Nhưng hành động sau đó của Quân Nhật Đình khiến cô bỏ đi ý nghĩ này.

Lại thêm cô rất hiểu Quân Nhật Đình, anh không thể nào xem trọng loại phụ nữ như vậy.

Mà sự thật cũng đúng là như thế, tuy nhiên Quân Nhật Đình cũng không muốn thừa nhận nhanh như vậy.

Mặc dù Hứa Thanh Khê cực lực phản bác mình đang ghen nhưng anh vẫn rất thích dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo này của cô.

"Chẳng lẽ em không cảm thấy là đột nhiên anh lại có hứng thú với cô ta sao?"

Anh không nhịn được mà trêu chọc cô, đổi lại là vẻ mặt khinh thường của Hứa Thanh Khê.

"Không thể nào."

Cô không chút nghĩ ngợi phủ nhận: "Nếu như không phải bị ép kết hôn với em thì e là anh sẽ không có hứng thú với ai hết.”

Quân Nhật Đình nghe vậy thì nghẹn lời.

Qua một lúc sau, anh mới đáp lại: "Sợ là thân phận của cô gái đó không đơn giản."

Hứa Thanh Khê nghi hoặc nhìn anh.

"Anh nghi ngờ cô ta là do tổ chức nào đó phái tới."

Hứa Thanh Khê nghe nói như thế thì hơi đổi sắc mặt, chợt không hiểu hỏi thăm: "Sao anh lại biết được?"

Quân Nhật Đình cười lạnh một tiếng: "Anh luôn không gần nữ sắc, đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng cô gái đó bị anh đuổi một lần rồi mà vẫn còn sáp tới, không thể không có mưu đồ."

Hứa Thanh Khê nghe thấy có lý, đang lúc cô suy tư thì Quân Nhật Đình lại nói tiếp.

"Hơn nữa, mấy loại ‘gái’ bình thường, cho chút ngon ngọt thì mang ơn, nhưng cô ta lại tìm tới trong nhà, không thể nói là lớn gan lớn mật nhưng chắc chắn mưu đồ cũng không nhỏ."

Hứa Thanh Khê nghe xong thì nhíu chặt lông mày, trong mắt cũng có lo lắng.

"Nếu như vậy thì không phải là người trong nhà rất nguy hiểm?"

Quân Nhật Đình híp mắt, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.

Hứa Thanh Khê thấy thế thì nói tiếp: "Hơn nữa giữ loại người có ý đồ khác như vậy ở bên người, có phải là không tốt lắm không?"

Quân Nhật Đình cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của cô thì khẽ mỉm cười.

"Yên tâm, anh có chừng mực."

Hứa Thanh Khê thấy anh có kế hoạch, lại không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi thêm nữa.

"Được, vậy anh chú ý an toàn, cần em phối hợp thì báo cho em trước một tiếng.”

Quân Nhật Đình gật đầu, cúi đầu suy tư nhìn cô gái nhỏ bên người, cười khẽ một tiếng.

Khi Hứa Thanh Khê còn không có kịp phản ứng thì cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị đặt xuống giường.

"Bây giờ có thể tiếp tục chưa?"

Quân Nhật Đình tà mị nhếch khóe môi.

Hứa Thanh Khê sững sờ nhìn anh, dưới sự mê hoặc của sắc đẹp của anh, ma xui quỷ khiến gật đầu.

Một đêm ân ái.

...

Hôm sau, toàn thân Hứa Thanh Khê đau buốt, bên người đã trống trơn.

Cô cũng không thèm để ý, xuống giường rửa mặt, dự định đi dùng cơm.

Dưới lầu, Mạc Ly nhìn thấy Hứa Thanh Khê khoan thai xuống lầu thì trong mắt lóe lên vẻ đố kị.

Chỉ thấy trên da thịt lộ ra ngoài của Hứa Thanh Khê hiện đầy dấu vết, không khó để tưởng tượng tối hôm qua cô gái này dây dưa cậu chủ nhà cô ta như thế nào.

Hiển nhiên Hứa Thanh Khê cũng phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của cô ta, tuy nhiên cô đã quen rồi nên cũng không để ý tới.

Cô đi thẳng tới bàn ăn, vừa dùng cơm vừa mở điện thoại di động ra xem tin tức.

Tin tức đầu đề hôm nay là một câu lạc bộ vì có liên quan tới làm ăn phi pháp nên tối hôm qua đã bị thẩm tra.

Hiện trường bắt được không ít người, đương nhiên cũng để chạy không ít người, trong đó có ít người còn đánh lén cảnh sát, trước mắt cảnh sát đang toàn lực truy nã những người này.

Hứa Thanh Khê chỉ nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý nữa.

Cô dùng cơm xong thì quay người lên lầu, định bù lại công việc mà trước đó cô còn chưa làm xong.

Mạc Ly nhìn bóng lưng cô rời đi, hừ lạnh một tiếng, cũng đứng dậy đi theo.

Tuy nhiên cô ta đi vào về phòng gọi cho Quân Nhật Đình.

"Cậu chủ, vừa rồi người chúng ta đưa tới tin tức, người đánh lén cảnh sát tối hôm qua là người của đảo quốc, tôi đã tìm được nơi ở mới của bọn họ."

Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn.

Hồi lâu mới thấy anh lạnh lẽo lên tiếng: "Đánh lạc hướng của cảnh sát, cô dẫn người đi bắt bọn họ, nhất định phải bắt sống.”

Mạc Ly gật đầu cúp điện thoại.

Quân Nhật Đình xoay điện thoại, trong mắt tràn đầy toan tính.

...

Vào ban đêm, trong một sòng bạc ngầm ở khu thành cũ xảy ra sự kiện hai phe sống mái với nhau.

Chờ cảnh sát chạy tới thì Mạc Ly đã sai người giải quyết xong hậu quả, rút lui.

Tuy nhiên cũng vì sự kiện lần này mà cô ta bị đạn bắn bị thương.

...

Ngày thứ hai, Quân Nhật Đình cũng đã nhận được tin tức.

Anh bật dậy khỏi giường, Hứa Thanh Khê bị đánh thức.

"Sao vậy?"

Cô mơ mơ màng màng hỏi.

"Mạc Ly bị thương, anh qua đó xem một chút."

Quân Nhật Đình vừa mặc quần áo vừa đáp.

Hứa Thanh Khê nghe nói như thế thì lập tức tỉnh hẳn ngủ.

"Sao lại bị thương chứ? Cô ta không sao chứ?"

Tuy là Mạc Ly gây ấn tượng không tốt với cô nhưng suy cho cùng thì cô ta vẫn là đàn em của Quân Nhật Đình, cô cũng phải quan tâm một chút.

"Cô ta không sao, tuy nhiên cần nằm viện mấy ngày để theo dõi."

Quân Nhật Đình đáp lại, Hứa Thanh Khê suy nghĩ một lát rồi chủ động đề nghị: "Em đi với anh qua đó xem sao?”

Quân Nhật Đình không có phản đối.

Chờ Hứa Thanh Khê thay quần áo xong, hai người ngồi xe tới bệnh viện tư nhân dưới tay tập đoàn Quân Thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.