Trong phòng, Quân Nhật Đình cũng không biết Hứa Thanh Khê đang ở bên ngoài.
Thấy Kiều Nô lại rót rượu, anh cũng không có uống mà quát khẽ lần nữa: "Cách tôi xa một chút."
Kiều Nô còn tưởng rằng người đàn ông này uống rượu là chấp nhận cho cô ta tới gần, giờ nghe quát vậy thì giận không chỗ trút.
Người đàn ông này đúng là âm dương quái khí, không dễ hầu hạ.
Gò má cô ta run rẩy, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ cũ.
Hà Văn Tuấn nhìn thấy vậy thì cuối cùng cũng thở phào.
Cũng may tổng giám đốc nhà mình biết giữ khoảng cách, không thì cậu ta không biết nên làm cái gì.
"Đều là công việc, công việc."
Cậu ta cười cười nhìn Hứa Thanh Khê.
Hiển nhiên Hứa Thanh Khê biết là cậu ta sợ mình hiểu lầm.
Cô nhìn lướt qua tình huống trong phòng, lại liếc mắt nhìn Hà Văn Tuấn, biểu lộ trên mặt khó mà nói nên lời.
Cuối cùng cô cũng không để ý tới Hà Văn Tuấn mà nhìn về phía Lý Dương Châu.
"Giám đốc, có phải chúng ta cũng nên vào phòng không?”
Lý Dương Châu kịp phản ứng, mắt nhìn Hứa Thanh Khê, không biết cô đang nghĩ gì nên đành phải gật đầu.
"Đúng, nên đi."
Bà vừa dứt lời thì Hứa Thanh Khê quay người đi.
Hà Văn Tuấn nhìn bóng lưng cô rời đi thì hơi cắn rắn, đầu lớn như cái đấu.
Cậu ta không biết mợ chủ có ý gì.
Là tức giận hay là không có tức giận.
Cậu ta suy nghĩ một chút rồi quay người đi vào trong phòng.
Trong phòng, mọi người vốn đang nói chuyện, thấy cậu ta đi vào thì ngừng một chút.
"Tổng giám đốc, vừa rồi mợ chủ đi ngang qua."
Cậu ta đến gần Quân Nhật Đình, ghé vào lỗ tai anh nói khẽ.
Quân Nhật Đình ngơ ngẩn, nhất thời không có kịp phản ứng, chuyện này thì có gì mà phải tới báo cáo.
Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt Hà Văn Tuấn liếc về phía Kiều Nô thì anh cũng hiểu đại khái Hà Văn Tuấn muốn nói cái gì.
"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."
Hà Văn Tuấn thấy tổng giám đốc hiểu ý cậu ta rồi thì gật đầu đi ra ngoài.
Quân Nhật Đình nhìn cậu ta đi ra, vẫy tay ra hiệu cho khách hàng nói tiếp.
Thoạt nhìn cũng không quan tâm lắm.
Tuy nhiên trong đầu anh nghĩ cái gì thì chỉ có anh mới biết được.
Nhưng cho dù là như thế thì Kiều Nô vốn giỏi về quan sát vẫn nhận ra anh không kiên nhẫn.
Cô ta nghi ngờ nhìn Quân Nhật Đình, đoán là tâm tình của người đàn ông này thay đổi là có liên quan tới trợ lý mới đi vào lúc nãy.
Mà trên thực tế cũng đúng là như thế.
Mặc dù Quân Nhật Đình không để ý chút nào nhưng cuộc đàm phán vốn nên cò kè mặc cả một phen lại bị anh dùng dăm ba câu là quyết định.
Mặc dù bên phía khách hàng bất mãn nhưng không nhịn được sự cám đỗ của lợi ích nên nhanh chóng ký hợp đồng.
"Vậy thì hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Sau khi ký hợp đồng, Quân Nhật Đình không kịp chờ đợi muốn rời khỏi đây.
Khách hàng cũng nhận ra điều đó, sau một hồi khách sáo thì đưa mắt nhìn Quân Nhật Đình rời khỏi phòng.
Kiều Nô thấy Quân Nhật Đình rời đi thì vội vàng đi theo.
"Ngài, ngài muốn đi đâu?"
Quân Nhật Đình nhìn cố ta cản đường mình, nheo anh mắt nguy hiểm lại.
"Hà Văn Tuấn, tiễn cô ta đi."
Dứt lời, anh không thèm nhìn Kiều Nô lấy một cái, đi thẳng qua chỗ Hứa Thanh Khê nhưng lại được thông báo là trước đó mười phút thì bọn họ đã rời khỏi đây.
Hết cách, anh chỉ đành quay người đi về.
Ngay khi anh đến nhà họ Quân, định lên lầu trở về phòng thì sau lưng có tiếng thắng xe vang lên.
"Cậu chủ."
Mạc Ly nhìn thấy Quân Nhật Đình thì mừng rỡ xuống xe đến gần.
Nhưng khi cô ta tới gần thì ngửi được mùi thơm trên người Quân Nhật Đình.
Mùi hương nồng đậm này khiến cô ta hơi đổi sắc mặt.
Bởi vì mùi hương này không phải loại Hứa Thanh Tuệ thường dùng.
"Cậu chủ vừa đi bàn công việc về sao?"
Cô ta khó khăn lên tiếng hỏi.
Quân Nhật Đình cũng không có chú ý, lạnh lùng gật đầu, hỏi lại: "Cô mới từ bên ngoài về?"
Mạc Ly biết Quân Nhật Đình không muốn nhiều lời, chỉ có thể dằn lời muốn hỏi xuống, gật đầu.
"Trước đó không lâu thì nhận được một chút tin tức, vừa rồi đi kiểm tra lại."
Dứt lời, cô ta nhớ tới cái gì, vội nói: "Nếu cậu chủ không gấp về thì tôi có mấy chuyện muốn báo cáo với cậu chủ, là tin tức liên quan tới những người đó."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, ra dấu cho Mạc Ly đi theo anh đến phòng làm việc.
Hai người tới phòng làm việc, Quân Nhật Đình ngồi xuống, lạnh giọng hỏi: "Cô điều tra được cái gì?"
Mạc Ly thấy thế thì vội vàng báo cáo tin tức nhận được cho anh.
"Cậu chủ, người của chúng ta điều tra được tổng cộng có ba thế lực đến thủ đô, trong đó một phe là tới từ bên phía đảo quốc, có vẻ như là được thuê tới, trước mắt mỗi ngày bọn họ đều vui chơi giải trí ở câu lạc bộ, nhìn như không có việc gì nhưng thám tử của bọn họ vẫn luôn tìm cơ hội."
Quân Nhật Đình rũ mắt xuống, không có cắt lời cô ta.
Mạc Ly thấy thế thì đành phải tiếp tục báo cáo: "Một tổ chức khác thì thoạt nhìn là thuộc về nước Đức phái tới, trước mắt nhân số còn không rõ ràng lắm, bọn họ xuất quỷ nhập thần, làm thuê cho ai cũng không điều tra ra được."
Cô ta nói xong thì cẩn thận nhìn Quân Nhật Đình.
Nhưng mà Quân Nhật Đình vẫn mặt lạnh như tiền.
Hết cách, cô ta chỉ đành nói tiếp.
"Cái tổ chức cuối cùng là thần bí nhất, đến bây giờ người của chúng ta còn chưa điều tra được tin tức cụ thể của bọn họ, tuy nhiên thì chúng ta phỏng đoán rất có thể bọn họ là sát thủ, điều duy nhất không xác định được là không biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để đến gần chúng ta."
Cô ta vừa dứt lời thì phòng làm việc lặng ngắt như tờ.
Quân Nhật Đình vẻ mặt khó lường gõ mặt bàn.
Mỗi lần tiếng ‘cộc cộc’ đó vang lên như đánh thẳng vào tim của Mạc Ly khiến cô ta lo sợ không yên.
Không biết qua bao lâu, Quân Nhật Đình như đã nghĩ ra, ngước đôi mắt lạnh lẽo nhìn Mạc Ly.
"Hai tổ chức khác còn chưa điều tra rõ được thì ra tay với tổ chức của đảo quốc trước đi."
Anh trầm giọng dặn dò, Mạc Ly gật đầu lắng nghe.
"Hẳn là cô biết rút củi dưới đáy nồi chứ? Không đủ người thì đi tìm Hà Văn Tuấn, nhất định phải hốt gọn một mẻ cho tôi!”
Sau đó hai người bàn kế hoạch đến khuya.
Trong phòng, Hứa Thanh Khê vẫn chờ Quân Nhật Đình trở về.
Nhưng đêm càng về khuya mà ngoài cửa vẫn không động tĩnh gì.
Mà lúc này, trong đầu của cô lặp lại hình ảnh trong phòng mà cô nhìn thấy trước đó.
Có người đẹp như vậy làm bạn, có phải là anh sẽ không trở về hay không?
Cô nghĩ đến đây thì tim đau như bị đâm.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng mở ra.
"Em chưa ngủ sao?"
Quân Nhật Đình nhìn thấy cô nằm trên giường thì vô thức hỏi thăm, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Bởi vì anh biết cho dù anh có về trễ thế nào thì cô gái nhỏ này cũng sẽ chờ anh về.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên anh rất muốn ôm cô.
Mà anh cũng làm như vậy.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy động tác của anh, trong lòng biết anh muốn làm cái gì, đang muốn đáp lại thì lại ngửi được mùi nước hoa nồng đậm trên người anh, nụ cười yếu ớt trên mặt trở nên rất khó coi.
Đồng thời cô cũng né tránh cái ôm của Quân Nhật Đình.
"Sao vậy?"
Quân Nhật Đình thấy cô làm như vậy thì rất khó hiểu.
Hứa Thanh Khê sụ mặt xuống, lạnh lùng nói: "Thối!"
Quân Nhật Đình sửng sốt một chút, chợt kịp phản ứng lại, hóa ra cô không thích mùi nước hoa trên người anh.
Còn chưa đợi anh kịp nói cái gì thì Hứa Thanh Khê nói tiếp: "Mau đi tắm đi, dơ muốn chết!"
"Em ghen hả?"
Quân Nhật Đình giống như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm cô.
"Ai ghen chứ!"
Hứa Thanh Khê vô thức phản bác, nhưng dưới ánh mắt chế nhạo của Quân Nhật Đình thì cô giống như đang giấu đầu lòi đuôi.
Cô thở phì phì bỏ quay đầu qua một bên, không thèm quan tâm tới anh nữa.
Quân Nhật Đình thấy thế thì bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Được, anh đi tắm, chờ anh.”