Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình trở lại nhà bếp.
Hai người chọn mấy món ăn đơn giản, sau đó Quân Nhật Đình quay về công ty.
Mười mấy phút sau, anh đến công ty.
Mới vừa ngồi vững thì Hà Văn Tuấn từ ngoài cửa đi đến.
"Tổng giám đốc, người đã được đưa đến Sky Lounge, giờ phải sắp xếp như thế nào?"
Quân Nhật Đình nghe vậy thì híp mắt dặn dò: "Tùy tiện sắp xếp cho cô ta một việc làm rồi phái người theo dõi chặt cô ta."
Anh nói, có vẻ như lại nghĩ tới cái gì, anh lạnh lẽo nói: "Theo dõi chặt chẽ cô ta, cô ta có hành động gì thì phải báo cho tôi biết ngay."
Hà Văn Tuấn nghe anh dặn dò như vậy thì hơi khó hiểu.
Nhưng nhìn khuôn mặt cao thâm của tổng giám đốc nhà mình thì cậu ta cũng không dám hỏi nhiều, vâng một tiếng rồi đi ngay.
Một bên khác, Kiều Nô được đưa đến phòng khách của Sky Lounge.
Ngay từ đầu cô ta cho là mình sẽ được Quân Nhật Đình nuôi dưỡng ở nơi này.
Còn không đợi cô ta suy tư hành động tiếp theo thì cửa phòng bị gõ.
"Có chuyện gì không?"
Cô ta nhìn nhân viên của Sky Lounge đứng ngoài cửa hỏi.
"Cô Kiều Nô, tổng giám đốc biết cô không có chỗ đi nên sắp xếp công việc cho cô, đây là đồng phục làm việc của cô, sau này khu rượu Ngọc Lan sẽ giao cho cô phụ trách bán ra."
Quản lý vừa dứt lời thì nụ cười trên mặt Kiều Nô trở nên méo mó, thậm chí khó có thể tin.
"Cô nói cái gì?"
Quản lý thấy Kiều Nô kinh ngạc, đoán được có thể cô ta sẽ chống đối nên nói: "Cô Kiều Nô, đây là quyết định của tổng giám đốc, nếu là cô có ý kiến thì có thể nói riêng với tổng giám đốc.”
Kiều Nô thấy cô ta dám dùng Quân Nhật Đình đến uy hiếp mình thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng cô ta cũng không dám đi tìm Quân Nhật Đình thật, nếu không thì dựa theo tính tình của người đó, nếu là cô ta có một chút bất mãn nào thì tất nhiên sẽ bị anh đuổi đi.
Ngay cả quản lý này thì cô ta cũng không thể giận chó đánh mèo.
Cũng bởi vậy, cô ta ôm một cục tức trong bụng mà còn phải miễn cưỡng vui cười tiễn người đi.
"Tôi biết rồi, khi nào bắt đầu làm việc, cho tôi xin thời gian cụ thể đi nhé."
Quản lý nghe cô ta đồng ý thì hơi chút kinh ngạc.
Mặc dù vừa rồi Kiều Nô che giấu rất nhanh nhưng quản lý vẫn nhận ra thái độ bất mãn của cô ta.
Cô ta nghi ngờ nhìn Kiều Nô, cũng không có hỏi thăm, nói thời gian làm việc xong thì đi.
Đợi cô ta đi rồi, sắc mặt Kiều Nô cực kỳ dữ tợn.
Sau đó mấy ngày, Kiều Nô đều mời rượu, bán rượu.
Trong đó không ít người nhìn trúng sắc đẹp của cô ta mà muốn đùa giỡn một phen.
Đương nhiên cuối cùng cô ta đều có thể luồn lách vượt qua nguy hiểm, nhưng cô ta đã tức giận đến mức muốn giết người.
Người đàn ông đó dám bắt cô ta đi làm mời rượu.
Phải biết, chỉ bằng vào vẻ ngoài của cô ta thì cũng dư sức làm người phụ nữ của anh, vậy mà anh lại thờ ơ, tức chết cô ta.
Nhất là khi cô ta nghĩ đến thân phận bây giờ, muốn tới gần người đàn ông đó lần nữa thì có thể nói là khó càng thêm khó.
Ngay khi cô ta đang ảo não thì không ngờ cơ hội đến bất ngờ.
Hôm nay, Quân Nhật Đình đến câu lạc bộ bàn chuyện làm ăn, Kiều Nô đang mời rượu nhận được tin tức thì lập tức bỏ khách hàng lại mà chạy tới.
"Rốt cuộc ngài cũng tới.”
Kiều Nô rung động nhìn Quân Nhật Đình, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Cô ta vừa nói vừa muốn tới gần Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình lạnh lùng nhìn cô ta khiến Kiều Nô vốn muốn leo lên thì lại dừng bước.
"Ngài..."
Cô ta oan ức kêu lên.
Quân Nhật Đình không để ý đến cô ta, quay người vào phòng.
Kiều Nô thấy thế thì vội vàng đi theo.
Hà Văn Tuấn ở phía sau thấy vậy thì ngạc nhiên không thôi.
Mà làm cậu ta khiếp sợ nhất là khi cô gái đó đi theo tổng giám đốc nhà mình vào phòng thì ngoại trừ ngoại trừ cảnh cáo không được tới gần anh thì tổng giám đốc nhà cậu ta để mặc cho cô gái đó ngồi ở bên cạnh anh.
"Ngài, muốn uống rượu không?"
Kiều Nô bị cảnh cáo không thể tới gần cho nên muốn tìm cách khác làm nổi bật lên sự tồn tại của mình.
Quân Nhật Đình nhìn cô ta rót rượu, híp mắt lạnh lùng nói: "Cách xa tôi một chút."
Lại bị đuổi một lần nữa, trong nháy mắt sắc mặt Kiều Nô có hơi khó chịu.
Người đàn ông này, rốt cuộc là không hiểu phong tình thật hay là giả vờ không hiểu, không biết tốt xấu như vậy sao lại cưới được vợ nhỉ?
Cô ta thầm mắng trong lòng nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, nghe lời đi ra xa khỏi Quân Nhật Đình.
Hà Văn Tuấn từ xa nhìn thấy vậy thì càng thêm nghi ngờ.
Cậu ta không hiểu rõ tổng giám đốc nhà mình đang suy nghĩ gì, vừa giống như là chán ghét cô gái đó nhưng lại không có đuổi hẳn cô ta đi mà lại khiến cho người ta có cảm giác như là anh đang tới gần.
Cho nên cuối cùng tổng giám đốc nhà cậu ta vẫn không tránh khỏi sự mê hoặc của sắc đẹp, muốn hái đóa hoa dại này đó chứ?
Khoan đã, như vậy cũng không đúng.
Nếu là như vậy thì tổng giám đốc cũng không nên lựa chọn nơi này.
Phải biết mợ chủ ở kế bên.
Đúng vậy, Hứa Thanh Khê đang ở kế bên.
Hôm nay là ngày đâu tiên cô trở lại công ty sau khi vết thương đã khỏi.
Lý Dương Châu vì đón tiếp cô mà cố ý tổ chức một buổi liên hoan.
Đương nhiên Hứa Thanh Khê cũng biết Quân Nhật Đình đang ở bên này bàn chuyện.
Bởi vì lúc tan việc thì cô nhận được tin nhắn của Quân Nhật Đình.
Cô đi theo đồng nghiệp của công ty vào phòng.
Vô tình khi đi ngang qua phòng của Quân Nhật Đình thì Lý Dương Châu nhìn thấy Hà Văn Tuấn đứng ở ngoài cửa, hơi kinh ngạc.
"Trợ lý Hà, sao anh lại ở đây?”
Bà nói xong, ánh mắt liếc qua sau lưng Hà Văn Tuấn, khi nhìn thấy bóng dáng Quân Nhật Đình thì hơi giật mình.
Nhưng mà khi bà nhìn thấy cô gái tuyệt đẹp bên cạnh Quân Nhật Đình thì nụ cười trên mặt sượng ngắc, có chút khó nói nhìn Hứa Thanh Khê.
Trước đó đã dặn rồi, trong chi nhánh công ty này thì ngoại trừ giám đốc là bà thì chỉ có Quý Ức là bạn của Quân Nhật Đình biết thân phận của Hứa Thanh Khê, những người khác không biết.
Lúc này nhìn thấy cô gái tiếp rượu bên cạnh tổng giám đốc, bà rất lo lắng sợ Hứa Thanh Khê sẽ nổi giận.
Cùng nhìn thấy cảnh này còn có Quý Ức.
Mặc dù cô ta rất ghen ghét với cô gái ngồi bên cạnh Quân Nhật Đình, nhưng càng nhiều hơn là cười trên nổi đau của người khác.
Cô ta quay qua nhìn Hứa Thanh Khê, muốn nhìn xem cô sẽ làm như thế nào.
Hiển nhiên Hứa Thanh Khê cũng cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, đồng thời cũng nhìn theo ánh mắt của bọn họ, nhìn vào trong phòng.
"Tổng giám đốc đang bàn chuyện công việc?"
Cô khẽ hỏi.
Hà Văn Tuấn nghe cô hỏi vậy thì sửng sốt một chút.
Vốn cậu ta cũng giống như Lý Dương Châu, rất lo sợ Hứa Thanh Khê sẽ không để ý tình huống mà đi vào gây chuyện.
Bây giờ thấy Hứa Thanh Khê bình tĩnh như vậy thì cậu ta thầm thở phào một hơi, đồng thời lại cảm thấy có chỗ nào không đúng. .
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Nhưng không đúng ở đâu thì cậu ta vẫn không nghĩ ra được, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa, giải thích cho Hứa Thanh Khê, miễn cho mợ chủ nhà mình hiểu lầm.
"Đúng vậy, tổng giám đốc đang bàn chuyện công việc, hôm nay có hẹn bàn chuyện hợp tác trong sáu tháng cuối năm với tổng giám đốc tập đoàn Phong Hòa.”
Ngụ ý là không phải tổng giám đốc nhà cậu cố ý tới gặp cố gái đó.
Hứa Thanh Khê hiểu ý cậu ta muốn nói, không hỏi nữa.
Tuy nhiên Hà Thanh Vận và Mộ Vãn Tình sau lưng cô nghe nói như thế thì cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Tổng giám đốc nhà mình đi bàn chuyện công việc thì cũng không cần phải báo cáo rõ ràng với nhân viên bọn họ như vậy chứ.
Ngay khi bọn họ nghi hoặc không hiểu thì không biết trong phòng xảy ra chuyện gì mà Kiều Nô vốn còn đàng hoàng bỗng nhiên bưng ly rượu lên mời Quân Nhật Đình.
Mà không biết vì nguyên nhân gì mà Quân Nhật Đình cũng không có từ chối lần mời rượu này của Kiều Nô.
Hứa Thanh Khê nhìn, hơi đổi sắc mặt.
Hà Văn Tuấn cũng nhìn thấy, lập tức bó tay toàn tập.
Đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt căng thẳng không chút cảm xúc của Hứa Thanh Khê thì cậu ta càng thêm đau đầu.