Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 368: Chương 368: Ngài đừng đuổi tôi đi




Quân Nhật Đình nghe cô hỏi thăm thì vô ý quay lại nhìn cô.

Chỉ thấy trong khoảng thời gian này Hứa Thanh Khê vẫn luôn ở nhà nghĩ dưỡng nên sắc mặt hồng nhuận, thậm chí mặt cũng hơi tròn hơn một chút.

Thần hình vốn gầy gò giờ hơi mập hơn một xíu rồi.

Mặc dù mặc áo ngủ hình thú nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người trước tấn công sau phòng thủ.

Quân Nhật Đình nhìn, ánh mắt trở nên u ám.

Nhất là anh nhớ tới lúc nãy bị cô gái đó làm bẩn ánh mắt, lúc này anh không kịp chờ đợi muốn dùng mùi thơm trên người Hứa Thanh Khê để thanh tẩy mùi mà cố gái đó để lại.

Anh nhanh chân đi lên giường, Hứa Thanh Khê lầm tưởng là anh muốn nghỉ ngơi nên hơi dịch qua một bên.

Ai ngờ Quân Nhật Đình lên giường thì ôm cô vào trong ngực.

Hơi thở nóng rực thở vào vành tay của Hứa Thanh Khê, khiến Toàn thần cô hơi run.

"Nhật Đình... Ừm..."

Mới nói được hai chữ thì những lời còn lại đã bị dìm ngập trong cơn mưa hôn.

Hứa Thanh Khê không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đối với cô cũng không hề từ chối sự nhiệt tình của Quân Nhật Đình, ngược lại còn vì quyết định trước đó mà nhiệt tình đáp lại.

Tất cả đều thuận theo anh.

Nhưng bởi vì trên người Hứa Thanh Khê còn bị thương nên Quân Nhật Đình cũng không có lăn cô lâu lắm.

Tuy nhiên cũng chỉ như vậy thôi mà đã làm cho Hứa Thanh Khê mệt mỏi gần chết.

Cô xụi lơ nằm trên giường, buồn ngủ.

...

Hôm sau, mặt trời lên cao.

Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình cùng nhau rời giường.

Hai người rửa mặt sau đó dự định xuống lầu dùng cơm.

Cũng trong lúc này, quản gia vội vàng đi tới.

"Cậu chủ, bên ngoài có người tìm anh."

"Là ai đó?"

Quân Nhật Đình vô thức hỏi thăm.

Lúc đầu quản gia muốn trả lời nhưng nhìn thấy Hứa Thanh Khê thì thay đổi sắc mặt, dáng vẻ như muốn nói lại thôi, còn có chút xấu hổ.

Quân Nhật Đình thấy thế thì cau mày lại.

Hứa Thanh Khê cũng cảm thấy quái dị.

Cô nghiêng đầu nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình quay qua nhìn cô rồi lại nhìn quản gia.

"Hử?"

Anh hừ một tiếng, quản gia cười ngượng ngùng: "Cậu chủ, cậu tự đi ra xem một chút đi."

Quân Nhật Đình nhíu mày nhưng vẫn đi ra ngoài.

Hứa Thanh Khê theo sát phía sau.

Hai người tới cửa chính thì thấy Kiều Nô đứng sát ngoài cửa, trên người vẫn mặc bộ quần áo tối qua.

Chỉ khác ở chỗ cô ta đã tháo khăn che mặt xuống, để lộ ra vẻ ngoài tuyệt thế.

Hứa Thanh Khê trợn mắt hốc mồm nhìn, cô gái trước mặt khiến cho thân làm phụ nữ như cô cũng phải thấy xấu hổ.

Không bất ngờ giống như cô, sắc mặt Quân Nhật Đình cực kỳ khó coi.

"Tại sao cô lại ở đây?"

Anh tức giận hỏi.

Kiều Nô vờ như không nhìn thấy Hứa Thanh Khê, nghe Quân Nhật Đình hỏi vậy thì trưng bộ mặt oan ức ra.

"Tối hôm qua sau khi anh đi thì tôi cũng không có chỗ khác để đi."

Tiếng nói như chim hoàng oanh vang lên, dù Hứa Thanh Khê là phụ nữ nhưng vẫn cảm thấy xương như mềm ra.

Nhưng cô nhanh chóng ổn định tâm thần, trong lòng thấy không thoải mái.

Hiển nhiên cô gái này cố ý nói hôm qua bọn họ ở cung nhau.

Cô hơi nhếch đôi môi đỏ lên hỏi Quân Nhật Đình.

"Chuyện này là như thế nào?"

Quân Nhật Đình vuốt vuốt trán, có chút đau đầu nói: "Cô ta là người mà tối hôm qua khách hàng tặng cho anh, anh đã sai Hà Văn Tuấn đuổi đi nhưng không biết sao cô ta lại tìm được đến đây."

Anh giải thích sơ cho cô nghe, Hứa Thanh Khê im lặng không biết nên nói cái gì.

Mặc dù trong lòng cô bực bội nhưng không phải là bực bội với Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nói xong thì cẩn thận dò xét Hứa Thanh Khê.

Thấy mặt cô không có vẻ gì như đang tức giận thì khẽ thở phào trong lòng.

Mà bản thân anh cũng không có phát hiện mình đã trở nên thận trọng như vậy từ bao giờ.

"Không cần để ý, anh sẽ gọi người xử lý cô ta.”

Anh trầm giọng an ủi, chợt hai mắt nguy hiểm liếc nhìn Kiều Nô.

Kiều Nô phát hiện vẻ không thích trên mặt anh, hơi cắn môi đỏ, tỏ vẻ đáng thương.

Nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì Quân Nhật Đình thu tầm mắt lại, lấy điện thoại di động ra.

"Hà Văn Tuấn, tới nhà họ Quân ngay cho tôi.”

Hà Văn Tuấn sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn lại thì mới nhận ra lửa giận trong câu nói của tổng giám đốc nhà mình, vội vàng vâng dạ.

Kiều Nô nghe Quân Nhật Đình gọi điện thoại thì ánh mắt lóe lên vẻ u ám.

Cô ta lã chã chực khóc nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, cầu khẩn: "Ngài, ngài đừng đuổi tôi đi, nếu ngài không cần tôi thì tôi không còn chỗ nào để đi cả, xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi cam đoan sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho ngài.”

Quân Nhật Đình cũng không để ý tới cô ta, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

"Mệt không? Có muốn đi ăn cơm trước không, anh giải quyết xong chuyện này thì sẽ qua ngay."

Hứa Thanh Khê lắc đầu.

"Không cần, em ở đây với anh."

Vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng thắng xe.

"Tổng giám đốc."

Sau khi Hà Văn Tuấn xuống xe thì cung kính chào, chợt khóe mắt cậu ta nhìn thấy Kiều Nô đứng một bên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và giật mình.

Hiển nhiên, tổng giám đốc gọi cậu ta tới là vì xử lý người này.

Mà sự thật cũng đúng là như vậy.

"Hà Văn Tuấn, mang cô ta đi."

Quân Nhật Đình mặt lạnh như tiền nói.

Kiều Nô nghe vậy thì nhíu mày, tiếp tục cầu khẩn.

"Ngài đừng đuổi tôi đi được không, Kiều Nô cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không quấy rầy đến ngài."

Dáng vẻ đáng thương đó khiến cho cả một thân là phụ nữ như Hứa Thanh Khê cũng không nhịn được mà nổi lòng thương tiếc.

Cô vô thức nhìn qua Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình híp hai mắt lại, nhìn Kiều Nô từ trên xuống dưới.

"Cô muốn ở lại, làm gì cũng được?"

Kiều Nô nghĩ là lời cầu khẩn của mình đã có tác dụng nên mừng rỡ gật đầu.

Hứa Thanh Khê nghe vậy thì vốn không để ý thì giờ lại không nhịn được mà quan tâm.

Anh muốn giữ cô ta lại hay sao?

Cô nhìn Quân Nhật Đình với ánh mắt phức tạp.

Đương nhiên là Quân Nhật Đình cũng nhận ra, tuy nhiên anh cũng không để ý tới.

Anh dặn dò Hà Văn Tuấn: "Mang cô ta tới chỗ Sky Lounge."

Kiều Nô nghe nói như thế, rõ ràng là muốn mang cô ta đi thì nụ cười trên mặt ngưng lại.

"Ngài, không phải ngài đồng ý..."

Cô ta còn chưa nói hết thì bị Hà Văn Tuấn cưỡng ép lôi lên xe chạy đi.

Bởi vì, Tổng giám đốc nhà cậu ta mới quăng cho cậu ta một ánh mắt đầy ý cảnh cáo.

"Anh làm cái gì? Thả tôi ra."

Kiều Nô không cam tâm, vừa giãy dụa vừa quay đầu lại nhìn Quân Nhật Đình.

"Ngài..."

Cô ta muốn cầu khẩn nhưng Quân Nhật Đình hoàn toàn không để ý tới cô ta, nắm tay Hứa Thanh Khê đi trở vào nhà.

"Chúng ta đi thôi."

Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình, nghe được động tĩnh sau lưng thì không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Kiều Nô không ngừng giãy dụa, nhưng sức lực của cô ta cũng không bằng Hà Văn Tuấn, bởi vậy hoàn toàn không thể tránh thoát.

Cô nhìn Kiều Nô bị kéo lên xe, lúc này mới thu tầm mắt lại.

"Có phải sau này cô ta sẽ lại quấn lấy anh như vậy nữa đúng không?”

Cô mấp máy môi, không nén được cảm giác không thoải mái trong lòng mà hỏi.

Quân Nhật Đình nghe vậy thì trên mặt chợt lóe lên vẻ chán ghét.

"Yên tâm, cô ta sẽ không."

Dứt lời, anh nắm tay Hứa Thanh Khê thật chặt, giống như là đang hứa hẹn với cô cái gì đó.

Hứa Thanh Khê nghe anh nói vậy thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.

Cô lại không nhịn được mà quay đầu nhìn ra cửa một lần nữa, ngoài cửa đã không thấy bóng dáng Hà Văn Tuấn và Kiều Nô.

Mà động tác của cô cũng rơi vào trong mắt Quân Nhật Đình.

Ánh mắt anh hơi trầm xuống, hiển nhiên là anh cũng đoán được ý nghĩ của Hứa Thanh Khê.

Tuy nhiên, có một số việc bây giờ khó mà nói được.

Rõ ràng thân phận của cô gái đó không đơn giản...

Tuy nói địa chỉ của nhà họ Quân không phải bí mật gì ở thủ đô nhưng tối qua anh cũng không có nói mình là người của nhà họ Quân.

Bây giờ người này lại tìm tới cửa khiến anh không thể không suy nghĩ nhiều.

Nghĩ đến đây, trong mắt của anh lóe lên một tia âm ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.