Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 367: Chương 367: Người phụ nữ to gan nhất




Quân Nhật Đình dặn Hà Văn Tuấn nửa giờ sau đến đón mình rồi cúp điện thoại.

"Thanh Tuệ, lát nữa anh phải đi bàn chuyện, có thể tối mới về, nếu em mệt thì ngủ trước đi nhé."

Anh cất điện thoại, vừa đứng dậy thay quần áo vừa dặn dò Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê gật đầu: "Em biết, anh uống rượu ít một chút, chú ý an toàn."

Quân Nhật Đình gật đầu một cái, sau đó thay quần áo xong, hôn lên trán Hứa Thanh Khê một cái rồi mới quay người đi ra ngoài.

Hà Văn Tuấn đã chờ sẵn ở cửa lớn nhà họ Quân.

Chưa đến mười phút thì hai người đã đến câu lạc bộ đã hẹn.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người vào phòng.

Chỉ thấy trong phòng đã có không ít người ngồi đó.

Ai cũng mặc âu phục, giày da. Điểm duy nhất không giống nhau đó là bọn họ đều là người nước ngoài.

Bọn họ nhìn thấy Quân Nhật Đình thì đều đứng lên nhiệt tình hoan nghênh.

"Đình, rất hân hạnh được gặp cậu."

Quân Nhật Đình lạnh nhạt gật đầu, ngồi xuống dưới sự lấy lòng của bọn họ, bắt đầu bàn chuyện hợp tác.

Hà Văn Tuấn ở bên cạnh ghi chép lại những tin tức quan trọng.

Không biết đã qua bao lâu, hai bên khó khăn lắm mới đi đến được sự đồng thuận.

Ngay khi Quân Nhật Đình chuẩn bị đi về thì người đàn ông dẫn đầu ra vẻ thần bí gọi anh lại.

"Đình, cậu chờ chút, vì đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác nên tôi có một món quà lớn muốn tặng cho cậu.”

Quân Nhật Đình nhíu mày, vô thức muốn từ chối.

Nhưng còn chưa nói ra thì người đàn ông đó đã hành động.

Anh ta vẫy tay, một cánh cửa bên trong phòng mở ra, một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang từ bên trong đi ra.

Cùng với sự xuất hiện của cô gái này, tất cả đàn ông ở đây đều hít một hơi.

Ngay cả Hà Văn Tuấn đi theo bên cạnh Quân Nhật Đình nhiều năm cũng không nhịn được mà trợn mắt hốc mồm.

Cô gái đó che nửa mặt lại nhưng dưới ánh đèn chiếu rọi xuống thì vẫn có thể thấy rõ gương mặt tuyệt mỹ giấu ở bên trong khăn che mặt, tuy nhiên bởi vì có thêm một tấm khăn che mặt nên càng khiến cho cô ta thêm vẻ thần bí và gợi cảm.

Cô ta mặc một cái váy ngắn gợi cảm bó sát người, bộ ngực lớn đến nổi như muốn bung ra ngoài.

Một cặp đùi ngọc đong đưa đi tới chỗ mọi người.

"Ông chủ."

Kèm theo giọng nói mềm nhũn là một chút khàn khàn đầy mê hoặc, khiến cho những người đàn ông đang nhìn tới ngẩn người nuốt một ngụm nước bọt.

Không tỏ vẻ ham muốn giống như những người đàn ông khác, từ đầu đến giờ Quân Nhật Đình vẫn trưng ra gương mặt lạnh lẽo không cảm xúc.

Tuy nhiên bởi vì anh đứng trong góc tối chỗ cổng nên những người khác cũng không có chú ý tới.

Bởi vậy nên khi người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy vẻ mặt si mê của những người đàn ông khác thì cũng cho rằng Quân Nhật Đình cũng trốn không thoát khỏi sắc đẹp như thế này, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, chỉ vào Quân Nhật Đình, nói: "Kiều Nô, đây là khách quý của tôi, phụng dưỡng cho tốt đó.”

Kiều Nô cũng chính là kia người con gái tuyệt sắc đó gật đầu đồng ý.

"Khách quý của ông chủ thì cũng là khách quý của Kiều Nô."

Giọng nói quyến rũ này vừa cất lên thì không ít đàn ông ở đây đều cảm thấy xương cốt mềm nhũn cả ra.

Chỉ thấy Kiều Nô cười mỉm đi tới chỗ Quân Nhật Đình.

"Anh đây thật là đẹp trai vô đối."

Kiều Nô quan sát Quân Nhật Đình, trong mắt lướt qua một vòng ánh sáng lung linh.

Dứt lời thì cô ta muốn áp sát vào trong ngực Quân Nhật Đình.

Theo bước chân cô ta đến gần, một mùi thơm từ trên người cô ta tỏa ra.

Khi những người khác tham lam hít vào thì Quân Nhật Đình lại giận tái mặt mặt, chau mày, trong mắt lóe lên vẻ buồn bực.

Hà Văn Tuấn cũng lấy lại tinh thần.

Cậu ta kinh ngạc nhìn động tác của cô gái đó.

Cậu ta thừa nhận, cô gái này rất đẹp, hơn nữa còn là người ta gan nhất mà cậu ta từng gặp.

Trước đây không phải là không có người đưa gái cho tổng giám đốc nhà cậu ta, nhưng mà những cô gái đó đều rất biết điều, không giống cô gái này, vừa đến đã muốn đu lên người tổng giám đốc nhà mình.

Ngay khi cậu ta cho là tổng giám đốc nhà mình sẽ vô tình đẩy cô gái xinh đẹp đó ra thì Quân Nhật Đình lại để cho cô gái đó tùy ý đu lên người mình. . ngôn tình hài

Ngay khi cậu ta khiếp sợ không thôi thì ánh mắt của người đàn ông trung niên dẫn đầu lóe lên, nở nụ cười hài lòng.

"Đình, chúc cậu có một đem vui sướng."

Quân Nhật Đình cố nén buồn nôn gật đầu, quay người bỏ đi.

Hà Văn Tuấn lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

Cậu ta đi theo Quân Nhật Đình ra khỏi phòng, đang muốn hỏi thăm thì thấy tổng giám đốc nhà cậu ta không chút thương hương tiếc ngọc mà đẩy cô gái đang bám trên người mình ra.

"Anh?"

Kiều Nô không kịp đề phòng nên bị đẩy lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, kinh ngạc mà nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình lạnh lườm cô ta một cái, dặn dò: "Hà Văn Tuấn, xử lý cô ta đi."

Dứt lời, anh làm như người có bệnh thích sạch sẽ, cầm ra khăn ra, vẻ mặt chán ghét lau chỗ bị Kiều Nô đụng vào.

Biểu cảm ghê tởm đó khiến cho Kiều Nô rất là kinh ngạc.

Quân Nhật Đình lại không có chú ý.

Anh cảm thấy có lau cách mấy cũng không thể lau sạch quần áo trên người.

Cái mùi khiến người ta muốn ói này vẫn lưu lại trên người anh.

Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, đi khách sạn rửa ráy một phen rồi mới mặc quần áo sạch mà Hà Văn Tuấn đưa tới vào, xác nhận mấy lần là không còn mùi khiến anh ghê tởm nữa thì mới đi về.

Đương nhiên anh làm như vậy đều có nguyên nhân, thứ nhất là vì anh không thích, thứ hai là vì không muốn làm cho Hứa Thanh Khê hiểu lầm.

Nhưng anh không phát hiện, giờ anh đã biết quan tâm tới cảm nhận của Hứa Thanh Khê.

Trên đường, Hà Văn Tuấn lái xe, thỉnh thoảng nhìn lén về sau.

Chẳng biết tại sao, cậu ta luôn cảm thấy hôm nay tổng giám đốc là lạ.

"Có chuyện gì không?"

Quân Nhật Đình phát hiện ánh mắt của cậu ra thì nhíu mày hỏi.

Hà Văn Tuấn vội vàng lắc đầu.

Quân Nhật Đình híp mắt cười khẽ một tiếng: "Cậu đang thắc mắc tại sao ngay từ đầu tôi không từ chối cô gái đó luôn đúng không?"

Hà Văn Tuấn cười ngượng ngùng, không có phủ nhận.

Quân Nhật Đình híp híp mắt, cười nói: "Một loại thủ đoạn trong thương nghiệp thôi, ông ta muốn dùng người đó để ổn định hợp tác, nếu tôi tự chối thì e là ông ta không thể yên tâm được."

Mười mấy phút sau, hai người về đến nhà họ Quân.

Quân Nhật Đình xuống xe, đi vào phòng tân hôn.

Anh cứ tưởng là giờ này thì Hứa Thanh Khê đã ngủ sớm rồi.

Không ngờ mới vừa vào cửa thì nhìn thấy Hứa Thanh Khê ngồi dựa vào đầu giường vẽ bản thảo.

Hứa Thanh Khê nghe được tiếng mở cửa, vô thức ngẩng đầu.

"Nhật Đình, về rồi hả."

Cô cười hỏi Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình thấy muộn như vậy rồi mà cô vẫn chờ mình thì trong lòng ấm áp, nhưng cũng không nhịn được mà rầy cô.

"Không phải anh đã dặn em phải ngủ sớm một chút hay sao?”

Anh vừa nói vừa muốn cởi quần áo.

Hứa Thanh Khê thấy thế thì đặt bản thảo trên tay xuống, đi tới giúp anh.

"Sợ anh lại uống say, không ai chăm sóc."

Quân Nhật Đình nghe vậy thì nụ cười trên mặt không giảm, anh nhìn cô gái nhỏ đang cởi áo nới dây lưng cho mình trước mặt, hai tay không nhịn được mà ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Hứa Thanh Khê cảm nhận được vòng tay anh thì hơi dừng một chút, vẻ mặt thẹn thùng.

Cô ép mình tỉnh táo lại, chăm chú làm việc nhưng lại phát hiện ra áo trên người Quân Nhật Đình không phải là bộ anh mặc lúc chạng vạng trước khi đi ra ngoài.

"Ây... hình như anh thay quần áo khác hả?”

Cô hơi cắn môi, vờ như vô tình hỏi.

Quân Nhật Đình phát hiện cô rất quan tâm mình, tâm trạng đang u ám cũng tốt lên nhiều.

"Ừm, lúc uống rượu không cẩn thận làm đổ lên người nên mới phải thay bộ khác.”

Hứa Thanh Khê nghe vậy thì cũng không có suy nghĩ nhiều.

Sau đó Quân Nhật Đình thay quần áo khác, đứng dậy đi rửa mặt.

Không biết có phải là câu hỏi mới nãy của Hứa Thanh Khê nhắc nhở anh hay không mà anh lại cảm thấy cái mùi của cô gái khiến anh ghê tởm đó vẫn còn dính trên người.

Anh tắm hai lần mà vẫn còn thấy khó chịu, sầm mặt bước ra khỏi phòng tắm.

Hứa Thanh Khê cảm nhận được cảm xúc của anh hơi khác thường thì hơi khó hiểu.

"Anh sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.