Mấy người nói chuyện với nhau có vẻ rất hài hòa, không biết có phải là bà Kim Hồng cố ý hay không, toàn nói những chủ đề mà Hứa Thanh Khê không thể chen vào.
Cho tới trưa, Hứa Thanh Khê vẫn luôn làm nền cho mấy người đó.
Quân Nhật Đình cũng không có chú ý tới, bởi vì suy nghĩ của anh đều bị chuyện công việc mà Lê Ngọc Mỹ nói hấp dẫn.
Hứa Thanh Khê nhếch miệng cười mỉa, lặng lẽ liếc nhìn Lê Ngọc Mỹ và bà Kim Hồng.
Hình ảnh này quá quen thuộc.
Lúc trước Lâm Gia Nghi còn ở đây thì gần như là cứ ba bốn ngày là sẽ xuất hiện cảnh này.
Nghĩ đến đây, cô cũng không thèm để ý, lại thêm vết thương hơi đau nên xin phép chào hỏi rồi rời đi.
Mặc dù Quân Nhật Đình đang tập trung nói chuyện với Lê Ngọc Mỹ nhưng nghe Hứa Thanh Khê nói không thoải mái thì lập tức quay đầu quan tâm hỏi.
"Vết thương lại đau sao? Anh gọi bác sĩ gia đình tới xem một chút."
Hứa Thanh Khê nhìn ánh mắt ân cần thần của anh, trong nháy mắt thì cảm giác không thoải mái trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
"Không cần, em đi về nằm một hồi là tốt rồi."
Cô mỉm cười đáp lại, Quân Nhật Đình không yên lòng, đứng dậy muốn đi về chung với cô.
Bà Kim Hồng thấy thế thì thầm mắng Hứa Thanh Khê yếu ớt, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh, cất tiếng giữ Quân Nhật Đình lại.
"Nhật Đình, Mỹ Ngọc còn ở đây, chẳng lẽ con muốn bà già này ở đây chơi với người ta sao? Không phải Thanh Tuệ nói không sao sao? Gọi quản gia đưa về là được rồi."
Đương nhiên Lê Ngọc Mỹ cũng hi vọng Quân Nhật Đình có thể ở lại, tuy nhiên thái độ cứng rắn của bà Kim Hồng sẽ chỉ khiến cho Quân Nhật Đình bất mãn, thậm chí còn sẽ liên luỵ mình, cô ta không hy vọng khi cô ta còn chưa nắm chắc thì Quân Nhật Đình đã phát hiện ra tâm tư của cô ta.
"Không sao đâu dì, Thanh Tuệ bị thương, nên để Nhật Đình chăm sóc Thanh Tuệ nhiều hơn, hơn nữa hiếm khi Nhật Đình mới được nghỉ một ngày."
Lê Ngọc Mỹ đi lên nắm tay bà Kim Hồng, nói giúp cho Quân Nhật Đình.
Bà Kim Hồng nhíu mày, nhìn Lê Ngọc Mỹ với ánh mắt nghi ngờ, bà ta không hiểu.
Theo lý là bà ta đang giúp Lê Ngọc Mỹ, hẳn là cô ta nên phối hợp với mình mới đúng, nhưng người này lại nói đỡ cho phe kia, trong lúc nhất thời bà ta cau mày lại, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Hiển nhiên Lê Ngọc Mỹ cũng đã nhận ra nhưng mà lúc này Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê đều đang ở đây, cô ta không tiện giải thích, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Bà Kim Hồng một cái rồi cười kêu Quân Nhật Đình đi về trước.
Bọn họ đi rồi thì bà Kim Hồng cũng không nhịn được nữa mà hỏi Lê Ngọc Mỹ.
"Ngọc Mỹ, cháu sao thế, dì giữ Nhật Đình lại giúp cháu nhưng sao cháu lại nói giúp đỡ con khốn Hứa Thanh Tuệ đó?"
Lê Ngọc Mỹ rất bất mãn với lời răn dạy của bà Kim Hồng, tuy nhiên cô ta vẫn cố nén xuống, giải thích: "Dì, cháu biết dì muốn giúp cháu, nhưng bây giờ sự chú ý của Nhật Đình đều ở trên người Thanh Tuệ, nếu để cho anh ấy biết được tâm tư của cháu thì chỉ sợ sau này sẽ không để cho cháu có bất kỳ cơ hội nào đến gần anh ấy, cháu không muốn giống như Lâm Gia Nghi, ngay cả tới gần cũng không được, như bây giờ cũng rất tốt."
Bà Kim Hồng nghe nhắc tới tên Lâm Gia Nghi thì sắc mặt trầm xuống.
"Được, vậy dì mặc kệ, cháu tự lo đi.”
Cũng không biết là vì nghĩ đến Lâm Gia Nghi hay là vì Lê Ngọc Mỹ không nhận ý tốt của bà ta mà bà ta hơi giận chó đánh mèo, bỏ đi không nói một tiếng nào.
Lê Ngọc Mỹ nhìn bóng lưng bà ta rời đi, sầm mặt lại, vẻ bất mãn trong mắt càng đậm hơn.
Mà Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không biết mấy chuyện này.
Hai người trở lại nhà mình, Quân Nhật Đình thì ôm Hứa Thanh Khê đi thẳng vào phòng ngủ.
Mặc dù Hứa Thanh Khê nhiều lần tỏ vẻ mình không có gì đáng ngại nhưng Quân Nhật Đình vẫn gọi bác sĩ gia đình tới.
"Mợ chủ không sao, do đi lại nhiều quá nên động tới vết thương, tuy nhiên đây cũng là chuyện tốt, có thể kích thích vết thương nhanh lành lại hơn."
Bác sĩ kiểm tra một lượt rồi báo cho Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình cũng không lo lắng nữa, gọi quản gia tiễn bác sĩ, tự mình thay thuốc cho Hứa Thanh Khê.
"Sẽ hơi đau một chút, em cố chịu một chút nhé."
Anh biết Hứa Thanh Khê sợ đau, cho nên mỗi lần thay thuốc thì đều sẽ căn dặn một lần, cố gắng nhẹ tay nhất có thể.
Hứa Thanh Khê tựa ở đầu giường, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông đang chăm chú trước mặt mình.
Cô thấy vui khi Quân Nhật Đình bảo vệ cô trước mặt bà Kim Hồng, đồng thời cũng hết sức khó chịu.
Bởi vì những tình cảm này không phải dành cho cô, là cô đang trộm nó.
Dù cô biết rõ như thế nhưng vẫn không nhịn được mà lún sâu vào.
Nhất là trong nội tâm cô còn bị một cục đá lớn đè ép.
Cho dù không có Cố Thanh Tuệ thì một người không thể sinh con như cô cũng không có đủ tư cách ở bên cạnh anh.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm cô xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng.
Cô muốn thừa dịp bây giờ vẫn còn có thể ở bên cạnh anh để yêu một trận thật oanh liệt, dù cho có biến mất khỏi cõi đời này cô cũng không tiếc nuối.
Hơn nữa cô có dự cảm.
Lần tiếp theo Cố Thanh Tuệ trở về thì cô phải trả lại tất cả!
...
Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống của khách sạn Cửu Thiên ở thủ đô, một mùi thơm ngát đang lan tỏa bên trong, mùi hương không nồng đậm nhưng lại mang theo chút quyến rũ khiến cho người ta hết sức thoải mái.
Trong phòng khách cực lớn, một cô gái tuyệt đẹp lười biếng ngồi dựa vào bộ ghế đắt tiền, trên người mặc một bộ váy ngủ viền đen gợi cảm, eo thắt một sợi dây bằng ren.
Thân hình tuyệt đẹp ẩn sau lớp vải mỏng tanh khiến cho người ta máu nóng sôi trào.
Mà mùi thơm bốn phía cũng phát ra từ trên người cô ta.
"Ông chủ, bên kia truyền đến tin tức, người của Diệu Tư thất bại."
Trước mắt cô gái đó là ba tên đàn em đang đứng đó, bọn họ đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn cô gái trước mắt.
Cô gái đó làm bộ như không thấy, lung lay ly rượu trong tay, chất lỏng đỏ sậm được ánh đèn chiếu qua nhìn rất yêu dị.
Sau đó cô ta ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, một chút chất lỏng từ khóe miệng cô ta tràn ra, trượt theo cổ chảy dài rồi mất hút trong hai ngọn núi.
Cảnh tượng tràn đầy mê hoặc như này khiến cho ba tên đàn em đó nhìn tới như muốn nín thở, cô gái thấy vậy thì làm bộ như không thấy, khẽ cười nói: "A, tên vô dụng Diệu Tư đó, còn tưởng rằng những năm này anh ta có thể trở nên giỏi giang tàn nhẫn, bây giờ nhìn lại thì vẫn vô dụng như trước đây, ngay cả một doanh nhân bình thường cũng không giải quyết được, xem ra phải để tôi tự ra tay rồi.”
Rõ ràng là lời nói tràn ngập tàn nhẫn nhưng khi nói ra từ trong miệng cô ta thì không nghe ra được mảy may nguy hiểm nào, ngược lại còn khiến cho người nghe cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
"Mấy người xuống dưới chuẩn bị đi, tôi hy vọng đêm nay có thể áp dụng kế hoạch."
Cô ta khẽ hất lọn tóc quăn trước ngực, đặt chén rượu xuống, đứng dậy rời khỏi ghế salon đi về phòng ngủ.
Thân hình tuyệt đẹp được áo ngủ mỏng tanh làm nổi bật lên cực kỳ quyến rũ, lại thêm mọi cử động của cô ta đều tràn ngập phong tình, có thể nói dùng hai chữ báu vật để miêu tả cô ta cũng không hề quá đáng chút nào.
Mà theo bóng dáng cô ta biến mất, vẻ mặt ba tên đàn em trong phòng đề tràn ngập sắc dục.
Quân Nhật Đình không biết mình lại bị người khác để mắt tới nữa.
Anh ở nhà chăm sóc Hứa Thanh Khê một ngày, sau đó thì nhận được điện thoại từ Hà Văn Tuấn.
"Tổng giám đốc, trợ lý của ngài Anthony vừa mới gửi tin tức tới, hi vọng đêm nay có thể đi ăn tối với anh."
Quân Nhật Đình nheo mắt lại, cái tên Anthony này là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhất ở Châu Đại Dương.
Bọn họ vẫn luôn muốn tìm cơ hội cùng hợp tác với Tập đoàn Quân Thị, dựa vào hợp tác đó mà đánh vào thị trường Châu Á.
Trước đó bởi vì Cố Thanh Tuệ xảy ra chuyện nên buổi đàm phán này cũng bị lùi lại, giờ đối phương lại mời anh một lần nữa, anh cũng không định từ chối.
Vừa đúng lúc bên anh cũng đang muốn đánh vào thị trường Châu Đại Dương!