Quân Phong Lan lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Khê, đáy mắt tràn ngập lửa giận.
"Hứa Thanh Tuệ, chị dâu tôi nể mặt Nhật Đình nên mới không so đo chuyện cô làm hại cháu tôi, nhưng điều này không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng tha thứ để cho cô tiếp tục sống ở nhà họ Quân, biết điều thì cút cho xa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Cô ta nói xong, lập tức đẩy mạnh Hứa Thanh Khê một cái.
Hứa Thanh Khê vốn đang đứng dựa vào vách tường, bị cô ta đẩy đột ngột như vậy thì ngã thẳng xuống đất.
"Đau quá."
Đầu gối của cô bị đập vào đá, da thịt bị xước, chảy máu không ngừng, nhưng vết máu nhanh chóng bị nước mưa cuốn đi, đồng thời càng kích thích miệng vết thương hơn.
Hứa Thanh Khê đau đớn hít một hơi dài, cả người vô cùng thảm hại.
Quân Phong Lan thấy vậy cũng không có chút thương hại nào, cô ta nhìn từ trên cao xuống, buông lời cảnh cáo: "Nhớ kỹ lời tôi nói, nếu còn để tôi biết cô vẫn tiếp tục không biết xấu hổ mà ở lại đây thì đừng trách tôi không khách khí!"
Nói xong, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta cao ngạo nghênh ngang đi vào nhà họ Quân, trên mặt đều ướt nhẹp, sớm không phân rõ rốt cuộc là nước mắt hay là nước mưa, làn nước mơ hồ phủ kín hai mắt cô.
Cô gian nan đỡ tường đứng lên, quay lại nhìn căn biệt thự sáng trưng đèn đuốc, cuối cùng khập khiễng rời đi.
Quân Phong Lan đứng ở phía sau cánh cửa, nhìn thấy Hứa Thanh Khê càng đi càng xa thì trong mắt tràn ngập đắc ý.
Thấy bóng dáng Hứa Thanh Khê biến mất sau biệt thự rồi, lúc này cô ta mới xoay người trở về phòng.
Về phía Hứa Thanh Khê, cô đứng ở đầu đường một hồi, không biết mình nên đi đâu.
Cuối cùng, cô lạnh run đau đớn chỉ có thể trở về căn phòng nhỏ ở khu phố cũ trong nội thành mà cô đã thuê cùng mẹ.
Cô rửa mặt qua loa một cái, lúc này mới có thể buông cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi xuống giường, thế nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, trong lòng không ngừng nhớ đến Quân Nhật Đình.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô mới mơ màng buồn ngủ.
Đến nửa đêm, cô đột nhiên bị sốt cao, khuôn mặt vốn trắng nhợt giờ lại trở nên đỏ ứng khác thường.
Hứa Thanh Khê mơ hồ đoán được mình đã bị bệnh, nhưng cô căn bản không mở được mắt, mí mắt như có sức nặng ngàn cân đè ép, cứ như vậy, cô vô lực tiếp tục mê mang trên giường.
Hôm nau, nhà họ Quân.
Quân Nhật Đình tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, khi nhìn thấy trần nhà trên đỉnh đầu, anh thoáng sửng sốt.
Ký ức về ngày hôm qua cũng dần hiện rõ trong đầu anh.
Mạc Ly vẫn luôn chú ý đến anh cho nên lúc này nhìn thấy anh tỉnh dậy, cô ấy vui sướng kêu lên: "Cậu chủ, anh tỉnh rồi?"
Lời này vừa ra, mấy người nhà họ Quân vốn đang nằm nghỉ trên sô pha đều bừng tỉnh giấc, vội đi đến bên giường.
"Nhật Đình, rốt cuộc cháu cũng tỉnh rồi."
"Nhật Đình, con có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"
Bà Quân và Quân Phong Lan vây quanh Quân Nhật Đình, không ngừng hỏi han ân cần.
Quân Thanh ở bên cạnh vui mừng gật đầu: "Tỉnh là tốt rồi."
Lê Ngọc Mỹ thấy mình không chen vào nói chuyện trong tình huống này được, bèn cười nói: "Chú, dì, hai người nói chuyện với Nhật Đình nhé, cháu đi báo cho quản gia gọi bác sĩ đến, thuận tiện nấu chút đồ ăn cho Nhật Đình luôn."
Bà Quân nghe cô ta nói như vậy thì rất vừa lòng, mỉm cười gật đầu: "Làm phiền cô Lê rồi."
Lê Ngọc Mỹ cười càng dịu dàng hơn, cô ta lập tức ra ngoài đi tìm quản gia.
Quân Phong Lan thấy thế thì không khỏi bĩu môi.
Người phụ nữ này đúng là không bỏ qua một cơ hội để thể hiện nào.
Trong lòng cô ta nghĩ như vậy nhưng cũng không quá để tâm mà tiếp tục chú ý Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ thì lên tiếng trấn an: "Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao."
Anh nói xong thì ngước mắt liếc nhìn bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy Hứa Thanh Khê, anh hỏi: "Thanh Tuệ đâu? Sao con không thấy cô ấy?"
Bà Quân không ngờ rằng con trai mình vừa mới tỉnh lại đã tìm con ranh kia, mặt lập tức đen lại.
"Đừng có nhắc đến nó trước mặt mẹ!"
Bà ta tức giận quát lớn, nhìn Quân Nhật Đình cũng là dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Lúc này là lúc nào rồi mà con còn quan tâm đến nó?"
Quân Nhật Đình nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Hiển nhiên là trong lúc anh hôn mê đã xảy ra một số chuyện mà anh không biết.
"Mẹ, nếu Thanh Tuệ làm gì khiến mẹ không vui thì con xin lỗi mẹ, nhưng dù nói như thế nào thì tối qua nếu không có Thanh Tuệ thì rất có thể con đã phải chết rồi."
Anh muốn làm dịu quan hệ giữa hai người, nhưng lại không biết những lời này của mình càng làm bà Quân thêm tức giận.
"Nhật Đình, con nói bậy bạ cái gì đấy? Con ranh kia cứu con? Con đừng bị nó lừa, rõ ràng là nó muốn hại chết con!"
Quân Nhật Đình nhướng mày, lạnh nhạt không vui nói: "Tại sao cô ấy lại muốn hại con? Nhưng điều này là ai nói?"
Bà Quân vị ngữ khí lạnh lùng của anh dọa sợ, không khỏi sửng sốt, bà ta vô thức nhìn sang phía Mạc Ly.
Trong lòng Mạc Ly cũng phát run, nhưng lại không thể không kiên trì bước lên.
"Cậu chủ, tối hôm qua hoa viên mất điện, lúc anh bị choáng, tôi muốn đưa anh về đi khám bác sĩ nhưng Mợ chủ lại ôm chặt anh, không cho tôi đưa anh về."
Ngụ ý chính là Hứa Thanh Khê cố ý kéo dài thời gian, không muốn cho anh được chữa trị kịp thời, đồng nghĩa với việc muốn hại anh.
Sắc mặt Quân Nhật Đình lập tức trầm xuống.
Vì sao tối hôm qua Hứa Thanh Khê không buông anh ta, mặc dù anh đang hôn mê nhưng anh vẫn có ý thức.
Biết khi đó Hứa Thanh Khê đang cấp cứu cho anh.
Hơn nữa nếu lúc đó để Mạc Ly đưa anh đi, thời gian đợi gặp được bác sĩ kia, bệnh tình của anh có thể càng nghiêm trọng hơn.
Tuy rằng anh hiểu bố mẹ quan tâm quá sẽ bị loạn, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
"Vậy cô có biết nếu tôi để cô đưa đi thì tình huống mới có thể càng trở nên tồi tệ hơn không!"
Anh nói xong, tầm mắt lại quay về người bà Quân: "Còn có, Thanh Tuệ ngăn cản mọi người, căn bản không phải hại con, mà là đang cứu con."
"Sao có thể như thế được?"
Bà Quân và Quân Phong Lan kinh ngạc, căn bản không tin lời anh nói.
Quân Nhật Đình lạnh nhạt nhìn bọn họ một cái, trầm giọng nói: "Không phải con đã nói rồi sao? Nếu không phải Hứa Thanh Tuệ cấp cứu cho con đúng lúc thì con đã mất mạng rồi."
Bà Quân và Quân Phong Lan liếc nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Quân Nhật Đình thấy thế, lại tiếp tục chất vấn: "Cho nên, hiện tại mọi người hãy cho con biết Hứa Thanh Tuệ đi đâu rồi?"
Lời này vừa ra, mấy người nhà họ Quân lập tức cứng họng, cả đám không dám nói lời nào, ánh mắt lại đảo quanh, căn bản không dám nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình thấy vậy, tâm lập tức trầm xuống, anh vội vàng bước xuống giường.
Thấy động tác của anh, bà Quân sốt ruột nói: "Nhật Đình, con định đi đâu?"
Quân Nhật Đình không để ý tới bà ta mà nhanh chóng đi ra cửa, gọi Mỹ Hà tới.
Anh biết ngày thường Mỹ Hà rất nghe lời Hứa Thanh Khê, cũng là người giúp việc yêu thương Hứa Thanh Khê nhất.
"Cậu cả, cậu không có việc gì, thật tốt quá."
Mỹ Hà nhìn thấy Quân Nhật Đình thì quả thật là vui quá mà bật khóc, sau đó sốt ruột nói: "Cậu cả, anh phải tin tưởng mợ cả, cô ấy sẽ không hại anh, anh mau kêu người đi tìm mợ cả về đi."
Quân Nhật Đình lập tức tái mặt, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mỹ Hà nghẹn ngào nói lại chuyện đã xảy ra vào tối qua.
"Bà chủ cho rằng mợ cả hại anh nên đã đuổi mợ cả ra khỏi nhà, lúc ấy bên ngoài đang mưa rất to, mợ cả lo lắng cho anh nên vẫn luôn đứng ở cửa không đi, sau đó cô Út tức giận tự mình đi ra đuổi mợ cả đi, tôi thấy hình như mợ cả bị thương rồi, một người khập khiễng rời đi."
Bà Quân và Quân Phong Lan không ngờ rằng cô gái giúp việc này lại dám nói chi tiết chuyện hôm qua ra, cả hai tức giận trừng mắt nhìn Mỹ Hà. . truyện teen hay
Mỹ Hà nhận thấy được tầm mắt của anh người họ thì cả người đều run lên, trên mặt không giấu nổi nỗi sợ hãi trong lòng.
Quân Nhật Đình đương nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt khác lạ của hai người họ, sắc mặt anh lập tức trở nên vô cùng đáng sợ!