Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 311: Chương 311: Cô làm vậy là muốn lấy mạng của anh




Hứa Thanh Khê bị đánh cho bối rối, chờ cô phản ứng lại thì bà Kim Hồng đã chạy tới bên giường hỏi thăm tình hình của Quân Nhật Đình.

"Cậu chủ tạm thời ổn định rồi, nhưng bởi vì không được cứu chữa đúng lúc, cũng không biết có ảnh hưởng làm bệnh tình của Cậu chủ tăng thêm hay không, cần phải quan sát thêm lúc sau."

Bác sĩ nói xong kết quả kiểm tra thì nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của bà Kim Hồng.

"Cái gì gọi là không được cứu chữa đúng lúc?"

Bà ta đanh giọng mà chất vấn, còn chưa chờ đến một tiếng trả lời, Mạc Ly đứng ở cửa bỗng nhiên mở miệng.

"Là mợ chủ không cho chúng tôi đụng vào cậu chủ, bỏ lỡ việc trị liệu kịp thời!"

Hứa Thanh Khê nghe nói như thế thì kinh ngạc nhìn về phía Mạc Ly.

Mạc Ly phát hiện tầm mắt của Hứa Thanh Khê nhìn sang thì quay đi không đối diện với cô.

Mà lúc này, trong phòng vang lên tiếng quát chói tai của bà Kim Hồng.

"Hứa Thanh Tuệ!"

Hứa Thanh Khê run sợ, cô không để ý tới Mạc Ly, lập tức nghiêng đầu giải thích: “Mẹ, chuyện này..."

Lời cô nói còn chưa hết, ngay trước mặt lại giáng tới một cái tát, lực đánh còn nặng hơn hồi nãy.

Chỉ thấy hai gò má trắng nõn của Hứa Thanh Khê sưng lên nhanh đến mắt thường cũng thấy được, trên mặt hiện lên rõ dấu năm ngón tay, khóe miệng cũng có một tia máu tràn ra.

"Con khốn nạn, uổng công ngày thường Nhật Đình đối xử không tệ với cô, không ngờ cô lại dám nuôi tâm địa rắn rết muốn hại chết nó, người đâu, đuổi con đê tiện này ra ngoài cho tôi!"

Bà Kim Hồng dùng ánh mắt sắc lẹm mà nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê, lớn tiếng sai bảo.

"Chị dâu, đuổi ra ngoài có phải quá nhẹ hay không, nó làm vậy là muốn lấy mạng Nhật Đình đó!"

Quân Phong Lan nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hứa Thanh Khê, đáy mắt tràn đầy ý lạnh: “Nếu là tôi thì sẽ trực tiếp đưa đến đồn cảnh sát, bỏ tù mọt gông nó nó cả đời!"

Hứa Thanh Khê nghe vậy, cả người khẽ run lên.

Bà Kim Hồng lại không để ý, khẽ hừ một tiếng.

"Tôi cũng muốn vậy lắm, nhưng chỉ sợ Nhật Đình tỉnh dậy thì lại làm ầm lên với chúng ta."

Bà ta nói xong thì hung hăng trừng Hứa Thanh Khê, lại tức giận kêu lên: "Quản gia, còn không đuổi người này ra cho tôi!"

Quản gia sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, áy náy đi đến bên người Hứa Thanh Khê.

"Mợ chủ, đắc tội rồi."

Ông ta nắm lấy Hứa Thanh Khê, muốn mang cô rời đi.

Hứa Thanh Khê lại không muốn đi, giãy giụa nói: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích, con không có hại Nhật Đình."

Bà Kim Hồng căn bản không để ý tới cô.

"Còn không mau chóng mang đi, nếu ảnh hưởng Cậu chủ nghỉ ngơi, các người cũng cuốn gói đi ngay cho tôi!"

Bà ta tàn khốc quát lớn với đám người quản gia.

Quản gia hơi biến sắc, lập tức nháy mắt với cấp dưới bên cạnh, bảo bọn họ tới hỗ trợ.

Cuối cùng, Hứa Thanh Khê bị bọn họ liên hợp áp giải ra khỏi phòng.

Lúc đi, Hứa Thanh Khê không cam lòng nhìn về phía Mạc Ly.

Mạc Ly tuy chú ý tới ánh mắt của cô, nhưng cũng không để ý tới.

Mà sau khi xử lý Hứa Thanh Khê, bà Kim Hồng lại cực kỳ mạnh mẽ mà đuổi việc công nhân kỹ thuật phụ trách phía hoa viên.

Hứa Thanh Khê cũng không biết những chuyện này.

Khi cô bị quản gia đưa ra khỏi nhà họ Quân, cô cứ luôn miệng cầu xin quản gia để cô đi vào.

"Quản gia, ông để tôi đi vào được không? Tôi có thể không vào phòng tân hôn, sẽ đứng bên ngoài chờ thôi, tôi chỉ muốn chờ Nhật Đình tỉnh lại."

Quản gia nhìn thấy Hứa Thanh Khê đau khổ cầu xin thì bất đắc dĩ lắc đầu.

"Mợ chủ, phu nhân ra lệnh cho tôi thì tôi không cách nào vi phạm, cô tìm một chỗ dàn xếp trước, chờ Cậu chủ tỉnh lại thì phải xem Cậu chủ xử lý như thế nào."

Ông ta nói xong, lại buông một tiếng “Đắc tội” với Hứa Thanh Khê, sau đó thì đóng cánh cửa lại.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng thật tủi thân và khó chịu.

Cô cũng không rời đi, mà đi đến góc tường cánh cổng co ro lại ngồi xổm ở đó.

Không phải cô không có nơi để đi, mà là nghĩ đến Quân Nhật Đình còn chưa tỉnh, trong lòng cô cực kỳ lo lắng, căn bản không muốn đi đâu cả.

Bà Kim Hồng biết chuyện Hứa Thanh Khê không rời đi, trên mặt nhếch lên một nụ cười lạnh.

"Cô ta muốn ở lỳ đó thì cứ chiều cô ta, các người không ai được mở cửa cho cô ta."

Cũng không biết trải qua bao lâu, đêm càng về khuya, bốn phía bắt đầu nổi gió lên.

Hứa Thanh Khê chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà lạnh đến mức run run, mà ngay vào lúc này, những giọt mưa lớn chừng hạt đậu không hề có dấu hiệu báo trước đã rơi xuống.

Hứa Thanh Khê hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, những hạt mưa lưa thưa kia đã biến thành trận mưa to tầm tã.

Chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Khê đã bị xối ướt đến lạnh thấu xương.

Mặc dù như vậy, cô cũng không rời đi, chỉ ôm mình thật chặt ngồi xổm trong góc tường.

Nhưng mà sự tủi khổ vẫn luôn đè nén trong lòng, lúc này cô không nhịn được nữa mà nghẹn ngào bật khóc.

Nước mắt cùng cơn mưa làm mơ hồ tầm mắt của cô.

Không biết cô đã khóc bao lâu, ý thức cũng dần dần mơ hồ, làm cho quản gia vẫn luôn đứng trong cánh cửa quan sát lo lắng không thôi.

Đương nhiên ông ta không dám chống lại mệnh lệnh mà cho cô vào, chỉ có thể xoay người đi báo cáo.

"Hôn mê? Hừ, tôi thấy cô ta đang chơi trò khổ nhục kế thì có."

Bà Kim Hồng nghe quản gia nói xong, lạnh giọng châm chọc.

Dứt lời, bà ta lại răn dạy quản gia.

"Ai cho ông chú ý con khốn kia? Thế nào, ông muốn cùng nó cút khỏi nhà họ Quân đúng không?"

Quản gia sợ hãi: “Không phải, tôi chỉ lo Cậu chủ tỉnh lại sẽ hỏi đến Mợ chủ, nếu Mợ chủ có chuyện gì, đến lúc đó Cậu chủ nhất định sẽ không để yên đâu."

Bà Kim Hồng nghe nói như thế thì bỗng nghẹn lại.

Đừng thấy bà ta đuổi người ra ngoài, nhưng bà ta biết, chờ Nhật Đình tỉnh lại, nhất định sẽ hỏi đến con khốn kia.

Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy sắc mặt bà Kim Hồng âm trầm bất định, cũng không khó đoán được bà ta đang suy nghĩ cái gì.

Đôi mắt cô ta lấp lóe, cô ta tiến lên: "Dì, chi bằng mang tiểu thư Hứa vào nhà trước, chờ Nhật Đình tỉnh thì coi xử lý cô ta thế nào, cũng tránh để Nhật Đình xa cách với dì."

Ai ngờ, cô ta vừa nói xong thì cả bà Kim Hồng và Quân Phong Lan đều mãnh liệt phản đối.

"Không được!"

Quân Phong Lan nói xong thì nghi ngờ không hiểu nhìn về phía Lê Ngọc Mỹ.

Không phải cô gái này luôn muốn đuổi người đi hay sao? Tại sao bỗng nhiên nói chuyện giúp con khốn Hứa Thanh Tuệ kia chứ.

Cô ta không nghĩ ra, cũng không có ý định tiếp tục suy nghĩ, chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Chị dâu, tuyệt đối không thể để con đàn bà Hứa Thanh Tuệ này tiến vào chờ Nhật Đình tỉnh, bằng không nó nhất định sẽ mê hoặc Nhật Đình, chuyện này sẽ bị bỏ qua luôn đấy."

Bà Kim Hồng vuốt cằm, kỳ thật bà ta cũng nghĩ như vậy.

"Tôi cho người đi đuổi nó đi!"

Trong mắt bà ta hiện lên ánh sắc lạnh, lần này bất kể thế nào cũng phải đuổi con đàn bà này cách xa khỏi Nhật Đình!

Quân Phong Lan nghe vậy thì híp hai mắt lại, không có ý tốt mà chủ động kiến nghị: "Chị dâu, không cần phái người nào hết, chuyện này cứ để tôi xử lý."

Dứt lời, cô ta không đợi bà Kim Hồng đáp lại, đã xoay người đi ra khỏi phòng.

Trong chốc lát, cô ta đã che dù đi ra ngoài cánh cổng.

Hứa Thanh Khê nghe được tiếng cửa mở, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Cô theo bản năng nghiêng đầu, chỉ thấy Quân Phong Lan đang cầm dù đi ra từ bên trong, đứng trước mặt cô nhìn từ trên cao xuống.

Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, vội vàng đứng lên, ai ngờ ngồi xổm quá lâu, chân cô đã sớm tê rần.

Cô lảo đảo đỡ lấy tường mới đứng vững, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Quân Phong Lan mà dò hỏi: "Cô Út, có phải Nhật Đình tỉnh rồi không?"

Quân Phong Lan hừ nhẹ, tức giận đáp lại: "Nhờ phúc của cô, còn chưa có chết!"

Hứa Thanh Khê nghe vậy thì biết Quân Nhật Đình còn chưa tỉnh, trong lòng cô lo lắng không thôi.

"Tại sao còn chưa tỉnh chứ? Không phải nói không sao cả sao?"

Cô bất an nhìn về phía Quân Phong Lan, tính hỏi tình hình cụ thể, nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị Quân Phong Lan lạnh lùng cắt ngang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.