Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 310: Chương 310: Em ở bên anh




Sân vườn của nhà họ Quân được thiết kế rất tỉ mỉ.

Mặc dù trời đã tối, nhưng hoa viên của bọn họ vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Quân Nhật Đình mang ánh mắt thăm thẳm mà mang Hứa Thanh Khê đi dạo.

Dưới làn gió nhẹ thổi phất qua, Hứa Thanh Khê đang trong men say dần dần lấy lại lý trí.

Cô đã nhớ đến những hình ảnh vừa rồi ở nhà ăn, cả người chợt cương cứng lại, trong đôi mắt tràn đầy ảo não và ngượng ngùng.

Lúc này cô không biết mình nên buông Quân Nhật Đình ra, hay là làm bộ như mình vẫn đang say rượu.

Ngay khi cô đang xoắn xuýt thì Quân Nhật Đình đã phát hiện ra sự khác thường của cô.

"Làm sao vậy?"

Anh cúi đầu xem xét người con gái đang dựa nửa người lên mình, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.

Hứa Thanh Khê ngẩng đầu một cái đã chìm vào đôi mắt dịu dàng như nước của anh, cô lại ngơ ngẩn.

Dưới ánh đèn, vẻ ngoài điển trai hoàn mỹ không chút tỳ vết của anh được bối cảnh hoa tươi phía sau điểm tô thêm, phảng phất như một hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy, hô hấp cũng bị kiềm hãm, tim đập cứ đập rộn lên.

Cũng ngay vào lúc này, bốn phía vốn đang sáng ngời bỗng nhiên tối sầm xuống.

Hứa Thanh Khê hoàn hồn, nhíu mày lại mà quan sát bốn phía.

"Chuyện gì xảy ra vậy, bị cúp điện sao?"

Cô nhẹ giọng mà hỏi, bên cạnh lại không có bất kỳ câu trả lời nào, ngược lại vang lên một tiếng thở hổn hển.

"Quân Nhật Đình?"

Cô theo bản năng cảm thấy không ổn, nhẹ giọng kêu lên.

Vẫn không có ai đáp lại, hơn nữa tiếng thở gấp kia càng ngày càng nặng nề.

Hứa Thanh Khê bỗng nhiên nhớ lại Quân Nhật Đình không thể ở trong bóng tối quá lâu, vội vàng đỡ lấy anh, gấp gáp nói: "Quân Nhật Đình, anh gắng chịu một chút, em mang anh đi về ngay."

Dứt lời, cô đỡ lấy Quân Nhật Đình, muốn đưa anh trở về, lại phát hiện người đàn ông bên cạnh đã ngã quỵ thẳng về phía cô.

Chỉ một thoáng, hai người đều ngã xuống đất.

"Quân Nhật Đình, anh không sao chứ?"

Hứa Thanh Khê vội vàng ngồi dậy từ dưới đất, tìm kiếm Quân Nhật Đình.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, Quân Nhật Đình đang co giật trên mặt đất, cả người run run không ngừng.

Hứa Thanh Khê lập tức biến sắc, vội vàng tiến lên ôm anh dậy từ dưới đất, nhưng không ngờ lại đụng phải một đôi mắt sắp rơi vào tuyệt vọng, cả sắc mặt anh cũng tái nhợt đi, cứ như sẽ ngất đi vào bất cứ lúc nào.

Có thể nói, từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy Quân Nhật Đình như thế này.

Lúc này muốn mang Quân Nhật Đình về phòng đã là không thể, Hứa Thanh Khê nghĩ đến biện pháp cấp cứu đầu tiên để đối phó chứng sợ hãi giam cầm mà trước kia cô từng đọc qua, có lẽ cô có thể tham khảo sử dụng cho trường hợp bây giờ.

Chỉ thấy cô ôm chặt lấy Quân Nhật Đình, không ngừng ghé vào lỗ tai anh mà lẩm bẩm.

"Đừng sợ… Thả lỏng… Em ở bên anh."

"Nhật Đình, em ở chỗ này…"

Cô vừa nói, vừa hôn lên vầng trán ứa đầy mồ hôi lạnh của Quân Nhật Đình.

Cũng không biết có phải sự trấn an của cô có hiệu quả, thân thể vốn run rẩy dữ dội của Quân Nhật Đình cũng chậm rãi dịu lại.

Hứa Thanh Khê nhận thấy điều này, trong mắt hiện lên nét vui sướng, không ngừng cố gắng trấn an.

Chờ Mạc Ly chạy tới thì nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Đáy mắt của cô ấy xẹt qua một tia tức giận và sự ghen tị không thể nào che giấu.

"Cậu chủ!"

Cô ấy làm ra vẻ kinh sợ mà kêu to, tiến lên muốn cướp lấy Quân Nhật Đình từ trong tay Hứa Thanh Khê.

"Cô làm gì vậy?"

Hứa Thanh Khê hoảng sợ, nhìn thấy Quân Nhật Đình thật vất vả mới có dấu hiệu dịu đi lại run lẩy bẩy, hơn nữa hình như hô hấp cũng rất khó khăn, anh đang giương miệng thở từng ngụm từng ngụm.

"Tôi làm cái gì à? Là tôi phải hỏi cô làm gì mới đúng? Cậu chủ đang phát bệnh, cô không mang cậu ấy trở về tìm bác sĩ, mà lại để cậu ở lại nơi tối đen này, cô làm vậy là muốn hại chết cậu chủ hay sao?"

Mạc Ly thấy Hứa Thanh Khê không cho mình đụng vào cậu chủ thì lớn tiếng quát ầm lên.

Mà lời nói của cô ấy vừa dứt, tình huống của Quân Nhật Đình cũng càng ngày càng nghiêm trọng lên.

Hứa Thanh Khê không muốn tranh chấp với Mạc Ly, chỉ trừng mắt nhìn cô ấy mà tàn nhẫn khiển trách: "Câm miệng! Nếu cô muốn hại chết cậu chủ nhà cô thì cứ việc la làng la lối lên đi!"

Dứt lời, cô không hề quan tâm đến Mạc Ly, mà cúi đầu tiếp tục trấn an Quân Nhật Đình.

"Nhật Đình, đừng sợ, em ở chỗ này, không có chuyện gì đâu."

Cô ôm Quân Nhật Đình thật chặt, ghé vào bên tai anh cứ lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.

Quân Nhật Đình siết chặt lấy vạt áo của cô.

Anh biết mình mắc bệnh. Nhưng anh lại không có cách nào kiềm chế được, cứ như rơi vào một vòng lẩn quẩn, dưới chân là vực sâu không đáy, không ngừng kéo lê anh xuống đó.

Anh đang giãy dụa, lại không còn sức để giãy nữa, giống y như những lần trong dĩ vãng.

Mà ngay khi anh sắp bỏ cuộc, gần như ngã xuống vực sâu, trong ý thức của anh bỗng vang lên một giọng nữ dịu dàng. Kèm theo âm thanh này, lại có một thứ ánh sáng chiếu vào góc khuất đen tối ấy, làm trái tim anh dần bình tĩnh lại sau nỗi bàng hoàng bất an.

Dần dần, Quân Nhật Đình đang nằm trong ngực Hứa Thanh Khê cũng khôi phục bình tĩnh. Nếu không phải sắc mặt anh vẫn còn trắng bệch thì không ai có thể biết được Quân Nhật Đình đang rơi vào giấc ngủ say lúc này mới vừa phát bệnh xong.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy Quân Nhật Đình đã được xoa dịu thì nhẹ nhàng thở phào ra một cái.

Nhưng Mạc Ly lại khó có thể tin mà nhìn chằm chằm hai người.

Có thế náo cô ấy cũng không thể tưởng được, Cậu chủ xưa nay chỉ có thể tiêm thuốc an thần mỗi khi phát bệnh mới có thể được xoa dịu, lại được người con gái này trấn an mà bình thản rơi vào giấc ngủ!

Ngay khi cô ấy ngây người ra, hoa viên “Tạch” một tiếng đã sáng bừng lên, đồng thời còn có quản gia nghe được tiếng gió mà dẫn người vội vàng đi tới.

"Cậu chủ!"

Khi ông ta nhìn thấy Quân Nhật Đình đang mê man tựa vào ngực của Hứa Thanh Khê, toàn thân ông cũng khẩn trương lên.

Ông ta ra hiệu cho cấp dưới bên cạnh đi đỡ, lần này Hứa Thanh Khê không ngăn cản, mà đi theo bọn họ đưa Quân Nhật Đình về đến phòng.

Mạc Ly mang sắc mặt âm trầm đi theo phía sau bọn họ.

Bên nhà chính cũng nghe được phong thanh, tất cả mọi người chạy tới, trong đó có cả Lê Ngọc Mỹ đang làm khách ở nhà họ Quân.

"Mạc Ly, cậu chủ nhà cô đâu rồi?" .

||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||

Bà Kim Hồng đi vào phòng tân hôn bên này, nhìn đến Mạc Ly đang đứng ở phòng khách thì lập tức hỏi.

Những người khác cũng lo lắng nhìn về phía Mạc Ly.

Mạc Ly nhìn thấy bọn họ, lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi mình muốn vươn tay đỡ lấy Cậu chủ rồi lại bị Hứa Thanh Khê từ chối, đôi mắt cô ấy lóe lên một cái, nói: "Cậu chủ đang khám bệnh gấp trên lầu, Mợ chủ bảo tôi không cần đi lên để thêm phiền."

Bà Kim Hồng nghe được chữ khám gấp thì lập tức lo lắng không thôi, nhất là biết được trên lầu chỉ có một mình Hứa Thanh Tuệ.

"Cô ta không cho cô đi lên thì cô không lên à? Rốt cuộc là lời nói của cô quan trọng hay là Cậu chủ của cô quan trọng hơn?"

Bà ta tức giận răn dạy, đồng thời sốt ruột đi lên lầu.

Những người khác đi theo phía sau bà, Quân Phong Lan lại không kiềm được nghi ngờ trong lòng, cô ta dò hỏi: "Nhật Đình đang khỏe mà, tại sao lại phát bệnh?"

Mạc Ly nghe vậy, rũ mắt xuống trả lời: "Là Mợ chủ nhất định muốn đi ra hoa viên dạo, ai biết nửa đường hoa viên bị cúp điện."

"Tôi chỉ biết con khốn Hứa Thanh Tuệ này không có lòng tốt gì, nó muốn hại chết Nhật Đình!"

Bà Kim Hồng nghe xong lời giải thích của Mạc Ly, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kia cứ như muốn ăn thịt người.

Lê Ngọc Mỹ đi theo phía sau mọi người, trong mắt tràn đầy nghi kỵ.

Quân Nhật Đình có bệnh gì sao? Sao từ trước đến giờ cô ta chưa nghe nói qua?

Cô ta nén lại nghi ngờ trong lòng mình, đi theo mọi người bước vào phòng ngủ.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy bọn họ, mới vừa đứng dậy chuẩn bị tiếp đón, ai ngờ còn chưa nói được lời nào, chỉ thấy bà Kim Hồng bước nhanh về phía trước tát ngay một cái vào mặt cô.

"Thứ tai họa, có phải cô muốn hại chết Nhật Đình nhà chúng tôi hay không!"

Bà ta hung ác mà nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê, trong đôi mắt dấy lên ánh lửa hừng hực: “Tôi cho cô biết, nếu như Nhật Đình của chúng tôi xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ để cô sống không bằng chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.