Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình cũng không có chú ý đến động tác nhỏ của Mạc Ly.
Hai người nhìn nhau, đáy mắt của Quân Nhật Đình tràn đầy sương lạnh.
“Cô còn gì để giải thích?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, chỉ biết là Quân Nhật Đình tin lời Mạc Ly nói.
Ngay lập tức, cô không biết phải hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này như thế nào.
Khổ sở, thất vọng, mất mác cùng với biết ngay là vậy hỗn hợp lại với nhau.
Cô cười khổ một tiếng, nhìn Quân Nhật Đình nhẹ giọng mà nói: “Giải thích? Lời giải thích của em còn có tác dụng sao? Căn bản anh không tin lời em nói.”
Gương mặt Quân Nhật Đình căng thẳng, trong lòng không thoải mái tới cực điểm, đồng thời cũng giận tới cực điểm.
“Tôi chỉ tin tưởng điều tôi nhìn thấy!”
Ý nghĩa là chuyện Hứa Thanh Khê làm ra đã khiến lòng tin của anh dần hao mòn.
Hứa Thanh Khê làm sao không hiểu, nước mắt từ khóe mắt cô tràn ra: “Như thế, vậy thì em không có gì để giải thích.”
Cô nói xong thì nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Quân Nhật Đình nhìn thấy thái độ này của cô, khí lạnh quanh thân tỏa ra bốn phía, lạnh đến mức khiến Hà Văn Tuấn và bọn người quản gia run run, không dám mở miệng, chỉ sợ hai người mâu thuẫn rồi lại giận chó đánh mèo đến trên người bọn họ.
Khác với sự sợ hãi của hai người bọn họ, Mạc Ly lại rất hưng phấn.
Nhất là nhìn thấy Hứa Thanh Khê chủ động cãi cọ lại với cậu chủ, cô ta vui vẻ không thôi.
Cứ theo đà này, sớm muộn gì tình cảm của cậu chủ dành cho cô cũng dần hao mòn rồi biến mất.
Mà lúc này phòng bệnh bởi vì sữ cải vã kịch liệt của Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình mà không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.
Cũng may trong chốc lát không khí này đã bị bà Kim Hồng cắt đứt.
Mạc Ly nhìn thấy bà Kim Hồng thì nhếch khóe miệng lên.
Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình cũng không có chú ý đến động tác nhỏ của Mạc Ly.
Hai người nhìn nhau, đáy mắt của Quân Nhật Đình tràn đầy sương lạnh.
“Cô còn gì để giải thích?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, chỉ biết là Quân Nhật Đình tin lời Mạc Ly nói.
Ngay lập tức, cô không biết phải hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này như thế nào.
Khổ sở, thất vọng, mất mác cùng với biết ngay là vậy hỗn hợp lại với nhau.
Cô cười khổ một tiếng, nhìn Quân Nhật Đình nhẹ giọng mà nói: “Giải thích? Lời giải thích của em còn có tác dụng sao? Căn bản anh không tin lời em nói.”
Gương mặt Quân Nhật Đình căng thẳng, trong lòng không thoải mái tới cực điểm, đồng thời cũng giận tới cực điểm.
“Tôi chỉ tin tưởng điều tôi nhìn thấy!”
Ý nghĩa là chuyện Hứa Thanh Khê làm ra đã khiến lòng tin của anh dần hao mòn.
Hứa Thanh Khê làm sao không hiểu, nước mắt từ khóe mắt cô tràn ra: “Như thế, vậy thì em không có gì để giải thích.”
Cô nói xong thì nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Quân Nhật Đình nhìn thấy thái độ này của cô, khí lạnh quanh thân tỏa ra bốn phía, lạnh đến mức khiến Hà Văn Tuấn và bọn người quản gia run run, không dám mở miệng, chỉ sợ hai người mâu thuẫn rồi lại giận chó đánh mèo đến trên người bọn họ.
Khác với sự sợ hãi của hai người bọn họ, Mạc Ly lại rất hưng phấn.
Nhất là nhìn thấy Hứa Thanh Khê chủ động cãi cọ lại với cậu chủ, cô ta vui vẻ không thôi.
Cứ theo đà này, sớm muộn gì tình cảm của cậu chủ dành cho cô cũng dần hao mòn rồi biến mất.
Mà lúc này phòng bệnh bởi vì sữ cải vã kịch liệt của Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình mà không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.
Cũng may trong chốc lát không khí này đã bị bà Kim Hồng cắt đứt.
Mạc Ly nhìn thấy bà Kim Hồng thì nhếch khóe miệng lên.
Anh lạnh lùng liếc về hướng Hứa Thanh Khê, cảm xúc trong mắt khó lường.
“Em không có làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Quân!”
Hứa Thanh Khê nhận thấy được ánh mắt của anh, tuy đã không còn muốn giải thích nữa, nhưng vẫn nhịn không được lên tích biện bày.
“Cô nói không có thì không có, chẳng lẽ chuyện xảy ra mấy ngày này cũng là người khác vu oan cho cô!”
Bởi vì Mạc Ly thêm dầu thêm lửa nói xấu, từ sau ngày ấy, bà Kim Hồng cho người điều tra những chuyện gần đây của Hứa Thanh Khê.
Cái này không điều tra thì thôi, vừa điều tra, bà Kim Hồng chỉ hận thái độ phía trước của mình ở bệnh viện đối với Hứa Thanh Khê còn quá nhẹ.
Con khốn kiếp ăn cây táo, rào cây sung này lại dám liên kết với người khác đối phó nhà họ Quân.
Bà Kim Hồng nghĩ tới những chuyện này, tức giận đến mức ngực phập phồng không ngừng: “Sớm biết cô là người như vậy, lúc trước nói cái gì tôi cũng nên ngăn cản ông Hai Phong đồng ý cho thứ xui xẻo không may như cô vào cái nhà này.”
Hứa Thanh Khê nghe bà ta quở trách, sắc mặt lại trắng bệch, nhưng cũng không phản bác.
Bởi vì người giúp Thời Thế liên hệ với nhà họ Trác, quả thật là cô, mà ba gia tộc bọn họ chiếm trước tài nguyên của nhà họ Quân cũng là sự thật không thể chối cãi.
“Mẹ, việc này đã qua, con không muốn nhắc lại, về phần chuyện lần này, con sẽ xử lý, mẹ không nên nhúng tay, đến lúc đó con sẽ cho mẹ một câu trả lời hài lòng.”
Quân Nhật Đình không nghĩ thả Hứa Thanh Khê rời đi, càng không muốn ly hôn.
Nhưng anh cũng biết, chuyện lần này đã để mẹ biết rồi, sẽ không dễ dàng giải quyết.
Thật ra anh cũng muốn điều tra, trấn an mẹ mình trước, những chuyện khác từ từ lại nói.
Bà Kim Hồng còn muốn kiên trì tiếp, nhưng lại bị Quân Nhật Đình nhìn ra.
Đúng vậy, bà Kim Hồng là do cô ta tìm tới.
“Nhật Đình, sao con lại trở về?”
Bà Kim Hồng hỏi thăm Quân Nhật Đình, ánh mắt lại hướng thẳng về phía Hứa Thanh Khê.
Theo bà ta nghĩ thì tất nhiên là Hứa Thanh Khê kêu Quân Nhật Đình trở về.
Hứa Thanh Khê xem hiểu, nhưng thất vọng trong lòng đã không để cô muốn giải thích thêm cái gì nữa.
“Con nghe Thanh Tuệ gặp chuyện không may, cho nên vội vàng trở về xem thử.”
Quân Nhật Đình nhìn thấy vẻ mặt của cô, đáy mắt hiện lên một tia lóe sáng, anh đáp lại bà Kim Hồng.
Bà Kim Hồng chỉ biết Quân Nhật Đình trở về là vì Hứa Thanh Khê, hung hăng trừng Quân Nhật Đình mà khiển trách: “Xem cái gì chứ, cũng đâu có chết được đâu?”
Bà ta nói xong, hình như lại nghĩ đến cái gì, trầm giọng nói: “Con đã trở về, như vậy chuyện này thừa dịp con ở đây thì xử lý luôn đi, hôm nay con phải xử lý con đàn bà này, nhà họ Quân ta không thể giữ một người không tuân thủ nữ tắc làm con dâu, mẹ chứa chấp người này không nổi!”
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, sắc mặt nặng nề đi, gương mặt tái nhợt nhìn về phía của Quân Nhật Đình.
Cô tự nhiên biết xử lý mà bà Kim Hồng là có ý gì, là muốn cô ly hôn với Quân Nhật Đình.
Nghĩ như vậy, chua sót vô tận lan tràn trong lòng cô.
Mạc Ly nghe thấy bà Kim Hồng nói như thế thì khiếp sợ nhìn về phía Quân Nhật Đình, đáy mắt mang theo một nét vui mừng.
Nếu nhân cơ hội này làm cho cậu chủ ly hôn với con khốn này, vậy thì cơ hội để cô ta đứng ở bên cạnh cậu chủ sẽ lớn hơn.
Cô ta kích động, đang muốn nói cái gì đó xúc tiến mâu thuẫn này, Quân Nhật Đình bỗng lên tiếng.
“Mẹ, chuyện này con có thể xử lý, mẹ đừng nhúng tay vào!”
Bà Kim Hồng nghe vậy, trừng mắt nhảy dựng lên mắng: “Cái gì gọi là mẹ đừng nhúng tay vào, rốt cuộc con muốn bị con đê tiện này mê hoặc tới khi nào, chẳng lẽ con muốn chờ tới cả nhà họ Quân trở thành trò cười của thủ đô, người nào cũng biết con bị cắm sừng trên đầu mới bằng lòng hết hy vọng!”
Quân Nhật Đình nghe nói như thế, sắc mặt âm trầm đến có thể nhỏ mực.