Hứa Thanh Khê nghe thấy những lời bà Kim Hồng nói, lồng ngực như muốn nổ tung, hai tay để xuôi bên người không khỏi siết chặt lấy ga trải giường?
Đây là muốn đuổi cô ra ngoài sao?
Hứa Thanh Khê lập tức cảm thấy rối bời.
“Tại sao?”
Cô bướng bỉnh nhìn lại bà Kim Hồng, khiến bà Kim Hồng cười lạnh châm chọc: “Tại sao? Cô còn mặt mũi mà hỏi được sao, thế nào, bản thân cô đã làm gì, chẳng lẽ cô quên rồi sao?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, chỉ cảm thấy sự phẫn nộ trong lòng mình tăng lên gấp bội phần.
Rõ ràng cô chẳng hề làm gì cả, cô chỉ muốn đi tìm Quân Nhật Đình để giải thích, vì sao tất cả bọn họ đều muốn ngăn cản?
“Con không biết con đã làm gì, con chỉ muốn tìm Nhật Đình...”
Cô muốn tự giải thích cho mình, kết quả còn chưa kịp nói hết câu, đã bị bà Kim Hồng lạnh lùng cắt ngang.
“Tìm Nhật Đình? Hừ, đến bây giờ cô còn muốn gạt tôi!”
Ánh mắt bà Kim Hồng sắc ngót như lưỡi dao, giống như hận không thể lột đi lớp da trên người Hứa Thanh Khê: “Hứa Thanh Tuệ, Mạc Ly đã kể hết tất cả mọi chuyện với tôi rồi, lấy cớ đi tìm Nhật Đình để lén lút đi gặp riêng người tình cũ của cô, cô cho rằng tôi sẽ giống như Nhật Đình sao, dễ dàng bị cô lừa như vậy!”
Hứa Thanh Khê vừa nghe thấy lời này, toàn thân như choáng váng.
Cô không dám tin mà nhìn về phía Mạc Ly.
Rõ ràng cô muốn đi tìm Quân Nhật Đình, sao cô ta lại nói thành đi gặp Trác Văn Khoa.
Câu hỏi này vừa lướt qua trong đầu, trong lòng cô cũng lập tức có câu trả lời.
Chỉ e là vì muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Quân.
Dù sao thì người phụ nữ này trước giờ đều không ưa cô.
Mạc Ly tất nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Khê, ánh mắt hiện lên một tia đắc ý nhìn lại cô đầy khiêu khích.
Hứa Thanh Khê tức không chịu nổi, nhưng mà bây giờ cô đã để lỡ mất thời cơ, có giải thích thêm cũng vô ích, ngược lại càng làm bà Kim Hồng thêm tức giận, thật sự đuổi cô ra ngoài.
Nhưng không ngờ rằng, cô im lặng không nói gì như vậy, trong mắt bà Kim Hồng chính là ngầm thừa nhận những lời bà ta nói.
“Sao không nói gì nữa? Hừ, lần này tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, đợi Nhật Đình làm xong việc, tôi sẽ bảo nó nhanh chóng ly hôn với cô, từ giờ đến đó, cô liệu mà ngoan ngoan cho tôi, bằng không nếu khiến nhà họ Quân mắc phải tai tiếng gì, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!”
“Dự án đều trong vòng kiểm soát, nhà xưởng cũng đã bắt đầu hoạt động theo như quy định lúc trước rồi.”
Cậu ấy đè nèn nghi hoặc trong lòng, thành thật trả lời câu hỏi của tổng giám đốc nhà mình, dù sao thì nếu thật sự có vấn đề gì, cậu ấy thân làm tâm phúc số một của tổng giám đốc, trước sau gì cũng sẽ biết thôi.
Nghĩ đến đây, cậu ấy nói tiếp: “Bên kia hình như vẫn chưa xoa dịu được tổn thất từ lần đọ sức trước đó, mấy ngày nay không có động tĩnh gì cả.”
Quân Nhật Đình nghe xong, sắc mặt lạnh lẽo gật đầu.
“Nếu bọn chúng vẫn chưa có phản ứng gì, vậy cứ tạo ra cho bọn chúng thêm chút rắc rối, để thời gian này bọn chúng không thể làm được gì hết.”
Hà Văn Tuấn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Sắp xếp xong chuyện này, cậu đi đặt hai vé máy bay về nước sớm nhất có thể, trở về với tôi một chuyến.”
Quân Nhật Đình thấy vậy, lại dặn dò tiếp.
Lúc này Hà Văn Tuấn liền kinh ngạc, bọn họ mới đến đây có một ngày, đã đòi trở về.
Sau đó không đợi cậu ấy kịp hỏi thêm gì, Quân Nhật Đình đã giục cậu ta đi làm việc.
Chiều ngày hôm sau, Quân Nhật Đình cùng với Hà Văn Tuấn về đến thủ đô.
Ra khỏi sân bay, Quân Nhật Đình liền bảo tài xế lái xe thẳng đến bệnh viện nơi Hứa Thanh Khê đang nằm, Hà Văn Tuấn im lặng đi theo anh.
Tối qua sau khi điều tra, cậu ấy đã biết vì sao tổng giám đốc nhà mình lại gấp gáp quay về như vậy.
Nói tới cũng kỳ lạ, đang yên đang lành, tại sao cô chủ lại gặp phải tai nạn xe?
Chắc không phải là vì muốn tổng giám đốc quay về, nên mới diễn một vở khổ nhục kế chứ?
Lúc cậu ta đang suy nghĩ vẩn vơ, xe đã đến bệnh viện rồi.
“Dự án đều trong vòng kiểm soát, nhà xưởng cũng đã bắt đầu hoạt động theo như quy định lúc trước rồi.”
Cậu ấy đè nèn nghi hoặc trong lòng, thành thật trả lời câu hỏi của tổng giám đốc nhà mình, dù sao thì nếu thật sự có vấn đề gì, cậu ấy thân làm tâm phúc số một của tổng giám đốc, trước sau gì cũng sẽ biết thôi.
Nghĩ đến đây, cậu ấy nói tiếp: “Bên kia hình như vẫn chưa xoa dịu được tổn thất từ lần đọ sức trước đó, mấy ngày nay không có động tĩnh gì cả.”
Quân Nhật Đình nghe xong, sắc mặt lạnh lẽo gật đầu.
“Nếu bọn chúng vẫn chưa có phản ứng gì, vậy cứ tạo ra cho bọn chúng thêm chút rắc rối, để thời gian này bọn chúng không thể làm được gì hết.”
Hà Văn Tuấn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Sắp xếp xong chuyện này, cậu đi đặt hai vé máy bay về nước sớm nhất có thể, trở về với tôi một chuyến.”
Quân Nhật Đình thấy vậy, lại dặn dò tiếp.
Lúc này Hà Văn Tuấn liền kinh ngạc, bọn họ mới đến đây có một ngày, đã đòi trở về.
Sau đó không đợi cậu ấy kịp hỏi thêm gì, Quân Nhật Đình đã giục cậu ta đi làm việc.
Chiều ngày hôm sau, Quân Nhật Đình cùng với Hà Văn Tuấn về đến thủ đô.
Ra khỏi sân bay, Quân Nhật Đình liền bảo tài xế lái xe thẳng đến bệnh viện nơi Hứa Thanh Khê đang nằm, Hà Văn Tuấn im lặng đi theo anh.
Tối qua sau khi điều tra, cậu ấy đã biết vì sao tổng giám đốc nhà mình lại gấp gáp quay về như vậy.
Nói tới cũng kỳ lạ, đang yên đang lành, tại sao cô chủ lại gặp phải tai nạn xe?
Chắc không phải là vì muốn tổng giám đốc quay về, nên mới diễn một vở khổ nhục kế chứ?
Lúc cậu ta đang suy nghĩ vẩn vơ, xe đã đến bệnh viện rồi.
Bà ta thốt ra những lời cay nghiệt, cũng không thèm quan tâm sắc mặt Hứa Thanh Khê khó coi như thế nào, hất tay bỏ đi.
Mạc Ly thấy vậy, hai mắt đảo quanh, vội vàng đi theo ra ngoài, mang tiếng thơm là đưa bà Kim Hồng trở về.
Hứa Thanh Khê nằm trên giường, sắc mặt khó coi lắng nghe âm thanh càng lúc càng xa, ánh mắt vô cùng bất lực.
Quản gia đứng một bên thấy vậy, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm được.
Đặc biệt là những lời mà Mạc Ly nói, từ đầu đến cuối ông vẫn luôn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.
Dù sao thì, thường ngày ông tiếp xúc với Hứa Thanh Khê không ít, vẫn luôn cảm thấy Hứa Thanh Khê không có xấu xa giống như Mạc Ly nói.
Ông ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cô chủ, trong chuyện này e là có hiểu lầm gì đó, cô cứ ở trong bệnh viện nghỉ ngơi cho khỏe, tuy rằng bà chủ không cho tôi thông báo với cậu chủ, nhưng mà tôi cảm thấy cậu chủ nên được biết chuyện này, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cậu chủ.”
Hứa Thanh Khê đột nhiên nghe thấy những lời này, nếu nói không cảm động thì là giả.
“Làm phiền bác quản gia rồi.”
Quản gia không để bụng vẫy vẫy tay một cái, sau đó lui ra ngoài, một lát sau bác sĩ nhanh chóng chạy tới, kiểm tra một lượt cho Hứa Thanh Khê.
Cùng lúc này, Quân Nhật Đình đang đi công tác ở nước ngoài cũng nhận được điện thoại của quản gia.
“Xảy ra tai nạn xe? Sao lại có thể như vậy?”
Mặc dù Quân Nhật Đình vẫn còn rất tức giận, nhưng mà nghe thấy Hứa Thanh Khê xảy ra chuyện, trong lòng lập tức lo lắng không thôi.
“Cậu chủ, chuyện này đợi cậu trở về để cô chủ đích thân giải thích với cậu, tôi cũng không rõ lắm.”
Quản gia cũng không biết nên trả lời như thế nào, cho nên mau chóng đẩy vấn đề về phía Hứa Thanh Khê.
Quân Nhật Đình chau mày, tuy rằng không hài lòng, nhưng mà cũng không nói gì thêm, chỉ là dặn dò: “Tôi sẽ nhanh chóng trở về, ông sắp xếp người chăm sóc cô chủ cho thật tốt!”
Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại, nhấn số nội bộ gọi Hà Văn Tuấn vào đây.
“Tiến độ của nhóm dự án đến đâu rồi? Hai ngày này, ở bên kia có động tĩnh gì không?”
Anh lạnh giọng hỏi, giọng điệu còn mang theo chút lo lắng khẩn trương.
Hà Văn Tuấn có thể nghe ra được, nhưng mà vẫn thấy có chút khó hiểu.