Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 375: Chương 375: Đêm nay anh trốn không thoát được đâu




Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng ho nhẹ của Hứa Thanh Khê, ánh mắt chán ghét quét sang Kiều Nô.

“Cách xa tôi ra một chút, không thấy bà xã tôi bị sặc sao?”

Kiều Nô nghe vậy, nụ cười trên mặt trở nên ngượng ngùng.

Nhưng do phòng khá tối, nên rất nhanh cô đã điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt mình, cười nói: “Là tôi sai, tôi tự phạt ba ly, coi như bồi tội với bà chủ.”

Nói xong cô ta tự rót cho mình ba ly, đứng tại chỗ uống hết.

Giám đốc nhìn không khí gượng gạo đến vậy, lần nữa kéo Quân Nhật Đình tiếp tục bàn về hạng mục hợp tác.

Một lúc sau, Quân Nhật Đình đứng đậy đi WC.

Anh rời đi một lúc thì Kiều Nô cũng đứng dậy rời khỏi bữa tiệc rượu.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy cô ta rời đi, luôn cảm giác cô gái này không phải chỉ đơn giản là ra ngoài.

Dù sao thì Quân Nhật Đình mời vừa rời đi không lâu, thì Kiều Nô cũng ra, điều này khiến cô không khỏi nghĩ nhiều.

Cuối cùng cô vẫn là không nhịn được mà đi theo.

Cô gọi giám đốc Vương báo cho ông ta một câu, sau đó ra khỏi phòng.

Khi cô vừa mới đến hành lang, xung quanh bỗng trở nên tối đi.

Cố Thanh Khê sửng sốt, đợi cô tỉnh táo lại, sắc mặt thay đổi, hoảng hốt chạy về phía trước.

Cùng lúc đó, trong WC đột nhiên tối lại, khiến Quân Nhật Đình yếu ớt nắm chặt lấy bồn rửa mặt.

Cảm giác ngột ngạt như bủa vây lấy anh.

Anh nắm chặt lấy cà vạt, thở hổn hển, như muốn giảm bớt sự khó chịu này, nhưng có vẻ hiệu quả không ổn lắm.

Vào lúc này, không gian phòng vệ sinh yên tĩnh bỗng vang lên tiếng giày cao gót.

“Lộp cộp…”

Bước chân từ xa dần đến gần, âm thanh tiếng mở cửa gấp gáp.

Quân Nhật Đình nghe thấy âm thanh này, cảm giác như phía trước có nguy hiểm.

Nhưng lúc này các quan trên cơ thể anh đều đờ đẫn, theo thói quen anh lui về phía sau trốn vào gian phòng gần nhất.

Vừa lúc anh trốn vào, Kiều Nô bước tới nhà vệ sinh.

Cô ta có vẻ đã quen với sắc tối, quan sát một vòng quanh nhà vệ sinh.

“Ha ha…”

Khi không phát hiện được mục tiêu, cô ta cười khúc khích.

Tiếng cười này trong không gian chật hẹp u ám này quả thật khiến người ta sợ hãi.

Quân Nhật Đình trốn trong trốn trong vách ngăn, cắn chặt môi, trán đầy mồ hôi lạnh.

Anh nghe thấy âm thanh tiếng bước chân càng ngày càng gần, đồng từ bỗng co lại, thậm chí vẻ mặt còn có một chút tuyệt vọng.

Lẽ nào lần này sẽ chết ở đây sao?

Anh hốt hoảng nghĩ, âm thanh bên ngoài vẫn cứ tiếp diễn.

“Tôi biết anh ở bên trong, đêm nay anh chạy không thoát đâu….”

Quân Nhật Đình nghe vậy, trong lòng lại càng gấp.

Hơn nữa chứng bệnh sợ bóng tối của anh ngày càng nghiêm trọng, anh càng ngày càng khó thở, tưởng chừng như sắp chết đến nơi rồi, bỗng bên ngoài có tiếng bước chân hoảng loạn.

“Nhật Đình, anh có trong đó không?”

Hứa Thanh Khê đẩy cửa vội bước vào, hét lớn gọi.

Tuy nhiên, khi bước vào cô chỉ nhìn thấy một hình ảnh mảnh khảnh và mùi nước hoa nồng nặc.

Không cần nghĩ cũng biết người trước mặt là ai.

Khi thấy Kiều Nô vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, Hứa Thanh Khê đã lấy bình cứu hỏa mà cô nhặt ở ngang đường phun tung tóe.

Sự việc diễn ra quá nhanh, đến khi Kiểu Nô ý thức được, thì cô ta đã bị phun đến mức cả người đau đớn.

Mà lực công kích của bình cứu hỏa vẫn tiếp tục phun về phía cô ta, cô ta muốn phản kháng, nhưng Hứa Thanh Khê như thể bật chức năng auto vây, cô trốn đến đâu, chạy đến đâu thì vòi phun đều phun tới cô chuẩn không cần chỉnh.

Cô ta đâu biết rằng Hứa Thanh Khê có thể công kích một cách chính xác như vậy chính là do mùi nước hoa trên cô thể cô ta quá gay mũi.

Trong lúc cô ta đang không ngừng trốn thì Hà Văn Tuấn dẫn người vội vã chạy tới.

Kiều Nô nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, trong lòng liền biết kế hoạch hôm nay thất bại rồi.

Cô ta không dám ở lại lâu, vội chạy ra bên ngoài.

Lại không ngờ rằng đâm trúng Hà Văn Tuấn.

“Là ai?”

Những tiếng hét chói tai vang lến, sau đó là tiếng có người đánh nhau.

“Nhất định phải bắt bằng được người cho tôi.”

Giọng nói của Hà Văn Tuấn truyền tới, Hứa Thanh Khê thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết nếu Hà Văn Tuấn ở đây, cô gái đó chạy không thoát, vội vàng để bình cứu hỏa xuống, đi tìm Quân Nhật Đình.

“Nhật Đình, anh ở đâu?”

“Quân Nhật Đình!”

Cô vừa tìm vừa mở cửa từng gian phòng một.

Quân Nhật Đình nằm trên mặt đất, mơ màng nghe thấy giọng nói quen thuộc, vô thức khẽ đáp lời.

Mặc dù thanh âm khá nhỏ, nhưng cũng đủ để Hứa Thanh Khê nghe được.

Cô vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy trong gian phòng tối và hẹp, Quân Nhật Đình co ro dưới đất, dáng vẻ đau đớn của anh khiến trái tim cô đau xót không thôi.

“Nhật Đình, anh có ổn không?”

Quân Nhật Đình không có phản ứng, chỉ có âm thanh tiếng răng va vào nhau.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy triệu chứng của anh vô cùng nghiêm trọng, vội vàng lấy điện thoại ra bât đèn pin, nhất thời, cả phòng bỗng sáng lến, cô cũng nhìn thấy rõ tình trạng của Quân Nhật Đình.

Nhìn thấy trạng thái của anh không ổn định, sắc mặt trắng bệch không có chút máu, môi thì bị cắn chảy cả máu.

Hai mắt nhắm chặt, miệng mở lớn, không ngừng thở, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi vậy,

Hứa Thanh Khê đau lòng vô cùng.

Cô ôm chặt lấy Quân Nhật Đình, nghẹ giọng an ủi.

“Không sao, có em bên anh rồi.”

“Nhật Đình, anh xem, có đèn rồi.”

Quân Nhật Đình trong lúc mơ hồ nghe được âm thanh quen thuộc, cùng với mùi hương của Hứa Thanh Khê, dần dần cũng bình tĩnh lại.

Khi Hà Văn Tuấn chạy đến thì thấy ảnh tượng như thế này.

“Mợ chủ, tổng giám đốc không sao chứ?”

Anh quan tâm hỏi.

Hứa Thanh Khê khẽ xuỵt ra hiệu anh nói nhỏ, sau đó không để ý tới anh nữa, tiếp tục an ủi Quân Nhật Đình.

Hà Văn Tuấn nhìn thấy vậy, rất ngạc nhiên, cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Dù sao cậu ta cũng đã rất nhiều lần nhìn thấy sự mợ chủ ảnh hưởng của tới tổng giám đốc đến mức nào.

Cậu xoay người vội vàng gọi người đi sửa lại đường dây điện và điều tra nguyên nhân mất điện.

Một lúc sau, rốt cuộc cũng điều tra ra được, có người cố ý cắt điện, trong đó người bị hiềm nghi nhất chính là Kiều Nô người trước đó không ngừng làm phiền tổng giám đốc.

Bởi sau khi sự việc xảy ra, cô ta đã biến mất.

Hà Văn Tuấn nghe vậy, lại nhớ tới người va vào mình ban nãy, lập tức chắc chắn, người ban nãy chính là Kiều Nô.

Nghĩ vậy, anh vội vàng phái người đuổi theo.

Vào lúc anh ta đang gọi người, thì đèn ở đây cuối cùng cũng sáng.

Quân Nhật Đình đang dần bình tĩnh lại, khi thấy đèn sáng triệu chứng cũng đã giảm đi.

Nhưng cả người vẫn còn rất yếu.

Anh nhìn cô gái đang ôm chặt lấy mình, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

Mặc dù ban nãy gần như rơi vào hôn mê, nhưng ý thức của anh vẫn còn.

Anh biết Hứa Thanh Khê đã xử lí cô ả kia thế nào, cũng biết Hứa Thanh Khê trong lúc anh bị sốc, đã an ủi anh như thế nào.

“Cảm ơn!”

Anh nắm lấy tay Hứa Thanh Khê, yếu ớt nói.

Hứa Thanh Khê nhìn anh hốc mắt đỏ lên.

“Anh…anh đỡ hơn chút nào không?”

Cô có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt lên được một câu.

“Ừm, anh không sao, đừng khóc.”

Quân Nhật Đình thấy cô khóc, đau lòng giúp cô lau đi.

Hứa Thanh Khê thấy anh có thể an ủi mình, lo lắng trong lòng cũng biến mất, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, nghẹn ngào nói: ”Anh có biết không, nãy anh dọa em sợ chết khiếp!”

Vừa nói cô vừa đánh anh.

Quân Nhật Đình cũng không cảm giác đau, mà ngược lại vô cùng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.