Mấy hôm sau, Mạc Ly đều ở nhà dưỡng thương.
Kể từ bữa ăn hôm đó, không biết Mạc Ly học được kĩ năng mới ở đâu, mà ngày nào cũng luẩn quẩn trước mặt Quân Nhật Đình thể hiện sự tồn tại của mình.
Thậm chí ở nhà họ Quân cũng ra vẻ là bà chủ, kêu quản gia làm hết việc này đến việc khác.
Và tất nhiêu là Quân Nhật Đình đều không chú ý tới.
Mỗi ngày anh đều bận từ sáng tới tối muộn.
Hứa Thanh Khê đều nhìn thấy hết, ánh mắt cô hiện lên giễu cợt, nhưng cô cũng mặc kệ.
Bởi vì trong mắt cô những hành động của Mạc Ly là đang tìm chết.
Cứ như vậy hai người sống cùng trong nhà, chẳng ai quan tâm đến ai.
Hứa Thanh Khê cho rằng hai người cứ sống mãi như vậy, nhưng trong nhà lại xuất hiện một vị khách bất ngờ.
“Thanh Tuệ, tôi đến thăm cô.”
Lê Ngọc Mỹ được quản gia dẫn vào trong phòng khách.
“Cô Lê.”
Ngược lại với sự nhiệt tình của Lê Ngọc Mỹ, Hứa Thanh Khê lại vô cùng lạnh nhạt.
Dù trước đó quan hệ của hai người không tệ, nhưng đó chỉ là trên phương diện công việc.
Chuyện cá nhân, quan hệ của họ cũng không thân thiết lắm.
Cũng chính vì vậy, cô không thích ứng được sự nhiệt tình của Lê Ngọc Mỹ
“Cô chủ Lê, cô đến tìm Quân Nhật Đình à?”
Cô bước đến sofa, ngồi xuống và hỏi.
“Không, tôi tới tìm cô.”
Lê Ngọc Mỹ lắc đầu phủ nhận.
Hứa Thanh Khê nghe vậy trong mắt có chút ngạc nhiên,
“Có dự án mới à?”
Đối với cô mà nói, lý do duy nhất mà Lê Ngọc Mỹ đến tìm cô chính là vì công việc.”
Vậy mà Lê Ngọc Mỹ lại lắc đầu, lại còn ra vẻ bạn bè thân thiết.
“Thanh Tuệ, tại sao cô nghĩ tôi tới tìm cô chỉ vì công việc chứ?”
Hứa Thanh Khê mím môi, dù không trả lời nhưng vẻ mặt của cô đều viết rõ.
Lê Ngọc Mỹ thấy vậy, ánh mắt lóe lên, giả vờ ra vẻ tủi thân lắm: “Tôi còn cho rằng chúng ra gặp nhau nhiều lần như vậy cũng được tính là bạn bè rồi chứ.”
Hứa Thanh Khê mỉa mai: “Cho nên, lần này cô Lê tới là để…”
“Tôi muốn hẹn cô cùng đi dạo phố, không biết cô có thời gian rảnh không.”
Lê Ngọc Mỹ cười đáp lại, ánh mặt hiện lên sự tính toán.
Hứa Thanh Khê không hề phát hiện, nhưng cô cũng chẳng muốn đi cùng Lê Ngọc Mỹ.
Bởi cô cảm thấy, cô gái này hôm nay đến đây cũng quá là ân cần rồi, mục đích không đơn giản đâu.
“Sợ rằng phải khiến cô Lê thất vọng rồi, gần đây công ty giao cho rất nhiều việc, vì vậy tôi không có thời gian rảnh.”
Cô mượn cớ từ chối, khiến Lê Ngọc Mỹ không có cơ hội nào để kì kèo nữa.
Cuối cùng Lê Ngọc Mỹ cũng không nghĩ ra được cớ gì cả vì vậy đành rời đi.
Mà đoạn này, Hứa Thanh Khê cũng không để ý.
Cô về phòng tiếp tục công việc dang dở.
Chờ đến tối, Quân Nhật Đình trở về hai người cùng ăn tối.
Khi hai người chuẩn bị ăn thì Hà Văn Tuấn gọi tới.
“Cậu nói với giám đốc Trần, nửa tiếng sau tôi đến.”
Quân Nhất Đình nói xong, liền cúp điện thoại.
“Sao vậy?”
Hứa Thanh Khê quan tâm hỏi han.
Quân Nhất Đình giải thích một cách đơn giản: “ Có một cuộc xã giao, cần anh đích thân ra mặt, anh đi sửa soạn một chút rồi đi.”
Không nghĩ tới, anh vừa nói xong, sắc mặt cỏ Hứa Thanh Khê liền thay đổi.
Bởi hai chữ “xã giao” này thật sự đem lại cho cô những ấn tượng không hề tốt đẹp.
Trước đó mỗi một cuộc xã giao bọn họ đều gặp xui xẻo.
Thậm chí Quân Nhật Đình mấy lần xém chút bị thương.
Càng nghĩ cô sàng sợ, cuối cùng đề nghị: “Em đi cùng với anh nhé.”
Cô không muốn Quân Nhật Đình bị thương, dù cô cái gì cũng không biết, nhưng cô có thể giúp Quân Nhất Đình đỡ đạn, hoặc chăm sóc anh.
Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ này của cô.
Anh nghĩ bữa ăn này cũng chỉ là bữa ăn đơn giản giữa các khách hàng với nhau nên cũng không có nguy hiểm, bèn đồng ý.”
Hai người sửa soạn một cách đơn giản ngồi xe rời đi.
Trên đường, Quân Nhật Đình nhắc nhở một số chi tiết để cô chú ý, nói đến cuối, anh nghĩ tới Kiều Nô, chớp mắt nói tiếp: “ Người phụ nữa này hẳn là sẽ tới, mặc kệ cô ta làm gì hay nói gì, em đừng để ý cô ta là được.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong lòng có chút phản cảm, nhưng cô tiếp tục im lặng, tỏ vẻ đã hiểu.
Mà sự thật đúng như là Quân Nhất Đình đã nghĩ.
Kiểu Nô thật sự là có đến phòng xã giao của bọn họ,
Lý do chính là mấy ngày hôm nay cô ta đã quá nổi tiếng ở Sky Lounge, chính là vì cô ta biết chiều khách, có rất nhiều người chỉ mặt điểm tên muốn tới tìm cô ta chơi.
Có thể nói, tên tuổi cô ta hiện giờ nổi tiếng không khác gì hoa khôi thanh lâu ngày xưa.
Mà đêm nay, cô ta cũng xuất hiện, là do khách hàng bao cả phòng, muốn để cô ta dỗ dành Quân Nhật Đình.
“Tổng giám đốc Quân.”
Khách hàng nhìn thấy Quân Nhất Đình vội vàng đứng dậy tươi cười chào hỏi.
Kiều Nô thấy anh cũng vội vàng đứng dậy.
“Cậu chủ!“
Âm thanh mềm mại của cô ta vừa nói ra, thực sự là khiến người ta xương cốt mềm nhũn.
Cô đêm nay biết sẽ được hầu hạ Quân Nhật Đình, vì vậy cố ý ăn mặc vô cùng gợi cảm, trang điểm thật tinh tế, nếu nói vẻ đẹp của cô ta được coi là nghiêng nước nghiêng thành cũng không sai.
Quân Nhật Đình híp mắt liếc nhìn cô ta, khách hàng đều hiểu, càng cảm thấy lần này mình mang theo cô ta là đúng đắn.
Mặc dù có nghe nói Quân Nhật Đình không thích nữ sắc, nhưng giai nhân tuyệt sắc như vậy, làm gì có thằng đàn ông nào không mê cơ chứ.
Lúc ông ta đang định gọi Kiều Nô ngồi bên cạnh hầu hạ Quân Nhất Đình, giọng nói của một cô gái xen ngang làm hỏng cơ hội tốt của ông ta.
“Nhật Đình sao lại đứng ở cửa, khách hàng vẫn chưa tới sao?”
Câu này là Hứa Thanh Khê cố ý nói cho người khác nghe.
Cô bị Quân Nhất Đình kéo ra sau, không có người phát hiện ra cô.
Nhưng ở góc của cô có thể nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng.
Tất nhiên, cô cũng có thể nhìn thấy giám đốc Vương, ông ta đang muốn đẩy người cho Quân Nhật Đình.
Không nói người phụ nữ này nguy hiểm như thế nào, cô cũng không muốn người phụ nữ như vậy ở cạch Nhật Đình.
Dù cô biết Quân Nhật Đình không có hứng thú với cô ta.
Nhưng cô vẫn thấy khó chịu.
“Cô đây là?”
Sự xuất hiện của Hứa Thanh Khê khiến giám đốc Vương ngỡ ngàng, ngập ngừng nhìn về phía Quân Nhật Đình.
“Đây là phu nhân của tôi.”
Quân Nhật Đình biết Hứa Thanh Khê cố ý.
Anh vui vẻ nắm lấy tay Hứa Thanh Khê, mười ngón nắm chặt, giới thiệu cô với mọi người.
Giám đốc Vương nghe xong, nụ cười trên mặt cứng đờ.
“Hóa ra là quý phu nhân, thất lễ, thất lễ rồi.”
Ông ta cười gượng xin lỗi.
Trước mặt chính thất phu nhân đẩy người cho chồng người ta, không phải là muốn chết sao?
Hứa Thanh Khê nhìn ra ông ta chột dạ, chẳng nói chẳng giằng đứng bên cạnh Quân Nhật Đình.
Ngược lại cô Kiều Nô bên cạnh lại nhìn Hứa Thanh Khê với một thái độ không thiện lành gì cho cam.
Cô dù trước đó đã có thông tin của Hứa Thanh Khê, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy người thật, nhớ tới những việc mà Quân Nhật Đình làm cho cô gái này, cô ta nhịn không được mà híp mắt.
Xem ra kế hoạch tối nay càng thêm chắc chắn.
Lúc sau có vẻ như mọi người đã quên hết sự gượng gạo ban đầu, vui vẻ ngồi xuống.
Quân Nhật Đình và giám đốc Vương bắt đầu bàn về chuyện hợp tác lần này.
Hứa Thanh Khê ngồi bên cạnh im lặng ăn, đồng thời cũng không ngừng gắp thức ăn cho Quân Nhật Đình.
Không khí bữa ăn đang rất tốt, thì Kiều Nô bưng một chén rượu tới ngồi bên cạnh Quân Nhất Đình.
“Cậu chủ, Kiều Nô mời ngài một ly, nếu không phải anh thu nhận Kiều Nô, thì Kiều Nô cũng không có ngày hôm nay.”
Nói xong, cơ thể hơi nghiêng về phía Quân Nhất Đình, mùi hương trên người cô ta cũng trở nên vô cùng gay mũi.
Quân Nhất Đình nhíu mày, Hứa Thanh Khê thực sự không thể ngửi nổi mùi hương gay mũi này.