Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 520: Chương 520: Diễn giả thành thật




Ban công phòng ngủ chính trên tầng hai của phòng cưới.

Hứa Thanh Tuệ ngồi một mình ở ngoài ban công, bỗng nhiên cánh cửa sau lưng bị đẩy ra, một người giúp việc đi đến.

“Mợ chủ, cậu chủ bị ông chủ phạt quỳ ở từ đường.”

Hứa Thanh Tuệ nhướng mày, cô ta không nói gì cả, ý bảo người giúp việc rời đi.

Đến hơn nửa đêm, Quân Nhật Đình bước đi khập khiễng trở về phòng cưới, đây là di chứng do việc quỳ lâu để lại.

Trong phòng, Hứa Thanh Tuệ vẫn chưa ngủ, cô ta ngồi ở đầu giường đọc tạp chí.

Quân Nhật Đình vừa đẩy cửa bước vào lập tức nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Tầm mắt của hai người chạm nhau giữa không trung, Hứa Thanh Tuệ liếc mắt quét quanh Quân Nhật Đình một vòng từ trên xuống dưới, sau đó lại lạnh nhạt rời đi, tiếp tục đọc tạp chí.

Quân Nhật Đình lạnh mặt nói: “Ngày mai anh sẽ để người đi ký kết hợp tác với tập đoàn Hứa thị một lần nữa, về phần chức vị của em, ngày mai em đi công ty báo danh, sẽ có người sắp xếp cho em.”

“Này còn tạm được.” Hứa Thanh Tuệ vừa lòng cong môi cười: “Em đi ngủ, anh đi lại nhẹ nhàng một chút, đừng ồn đến em.”

Dứt lời, cô lập tức nằm xuống giường, đưa lưng về phía Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm sau lưng cô, trong mắt u ám, một lúc lâu sau mới quay người đi rửa mặt.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, bởi vì Hứa Thanh Tuệ muốn đi báo danh ở tổng công ty, cho nên cô ta dậy sớm, đi cùng Quân Nhật Đình đến tổng công ty.

“Tổng giám đốc, mợ cả.”

Trong văn phòng, Hà Văn Tuấn nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ và Quân Nhật Đình thì kính cẩn tiếp đón.

“Hà Văn Tuấn, cậu đưa mợ cả đến phòng nhân sự báo danh đi, sau này mợ cả sẽ đi làm ở tổng công ty.”

Quân Nhật Đình ngồi xuống bàn làm việc, trầm giọng dặn dò, dặn xong cũng không quên cảnh cáo Hứa Thanh Tuệ: “Đi làm ở tổng công ty, mọi chuyện đều phải tuân thủ chế độ của công ty, anh sẽ không vì em là vợ anh mà có đối xử đặc biệt.”

Hứa Thanh Tuệ cười khẽ một tiếng: “Anh cảm thấy em cần anh để mắt tới à?”

Cô ta nâng cao cằm, nhìn về phía Quân Nhật Đình, tự tin cùng thong dong kiêu ngạo trong mắt là những cảm xúc mà trước kia Quân Nhật Đình chưa từng nhìn thấy.

Quân Nhật Đình nhíu chặt mày, luôn cảm thấy dáng vẻ như vậy rất giống Hứa Thanh Tuệ.

“Tốt nhất là nên như thế.”

Anh âm trầm nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tuệ, nhưng người vẫn là người kia, làm anh vô cùng nghi hoặc.

Hứa Thanh Tuệ không biết sự nghi ngờ trong lòng Quân Nhật Đình, cô ta lạnh lùng liếc nhìn Quân Nhật Đình một cái, cũng không nói gì cả mà xoay người rời đi luôn.

Hà Văn Tuấn vội vàng đuổi theo, đưa Hứa Thanh Tuệ đi đến phòng nhân sự.

Hứa Thanh Tuệ vốn là người kiêu ngạo, cũng không cố ý che dấu tung tích ở công ty như Hứa Thanh Khê trước kia.

Cũng bởi vậy, khi nhìn thấy giám đốc điều hành bộ phận nhân sự, cô ta cao cao tại thượng nói ra chức vị mà mình muốn: “Tôi muốn vị trí giám đốc điều hành bộ phận tài vụ, anh đi sắp xếp cho tôi, tối nay tôi sẽ nhận chức.”

Hà Văn Tuấn nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy mợ cả trước mắt thật xa lạ: “Mợ cả, tổng giám đốc muốn cô làm trợ lý tài vụ trước.”

Hứa Thanh Tuệ trầm mặc xuống: “Anh ấy nói vậy lúc nào?”

“Đây là tối qua tổng giám đốc căn dặn, bởi vì tất cả chức vụ ở công ty đều là nhân viên thăng tiến nhờ năng lực cá nhân, không có cái gọi là đi cửa sau, hơn nữa tổng giám đốc nói nếu cô không vui vẻ đồng ý sắp xếp như vậy thì có thể không làm.”

Hà Văn Tuấn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Hứa Thanh Tuệ, nói lại lời dặn của Quân Nhật Đình vào tối qua.

Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy mợ cả mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều, thật sự là kỳ quái.

Trước kia mợ cả nào dám yêu cầu tổng giám đốc của bọn họ làm này đó.

Cậu ấy nghĩ như vậy, cũng rất tò mò với sự thay đổi của Hứa Thanh Tuệ trong khoảng thời gian này, đáng tiếc cấp dưới bên kia không phát hiện tin tức có ích gì.

Hứa Thanh Tuệ không biết suy nghĩ trong lòng Hà Văn Tuấn, cô ta nghe thấy Hà Văn Tuấn nói như vậy thì trong lòng rất tức giận.

Quân Nhật Đình làm vậy là đề phòng mình đây mà.

Nhưng cô ta quả thật không có cách nào, nếu lại làm loạn thì chỉ sợ sẽ làm Quân Nhật Đình cảnh giác.

“Đi, trợ lý thì trợ lý, bằng năng lực của tôi, tôi nghĩ thăng chức cũng không khó.”

Hơn mười phút sau, Hà Văn Tuấn dẫn Hứa Thanh Tuệ đi làm quen hoàn cảnh ở phòng tài vụ rồi mới quay trở về văn phòng tổng giám đốc báo cáo.

“Tổng giám đốc, đã sắp xếp ổn thỏa cho mợ cả rồi ạ.”

Quân Nhật Đình đang nghê duyệt tài liệu, nghe vậy thì tay hơi dừng lại, đầu cũng không nâng lên mà hỏi luôn: “Cô ấy có làm loạn không?”

“Ban đầu mợ cả không hài lòng sắp xếp, muốn làm giám đốc điều hành phòng tài vụ, tôi nói lại lời hôm qua cả anh cho mợ cả nghe, cuối cùng mợ cả cũng không nói gì nữa.”

“Giám đốc điều hành phòng tài vụ? A... Cô ấy đúng là dám mở miệng.”

Quân Nhật Đình đặt bút xuống, hai mắt nheo lại, như đang suy nghĩ điều gì đó rồi tiếp tục nói: “Lúc trước tôi nhờ cậu điều tra chuyện của mợ cả, kết quả thế nào rồi?”

Hà Văn Tuấn cung kính đáp: “Đã có kết quả, người phía dưới không điều tra được điều gì khác thường.”

Quân Nhật Đình nhíu mày: “Không có gì khác thường, vì sao Hứa Thanh Khê lại thay đổi như vậy?”

Cậu như đang lẩm bẩm, lại như đang hỏi Hà Văn Tuấn.

Chưa chờ Hà Văn Tuấn kịp nghĩ nên trả lời như thế nào, Quân Nhật Đình lại nói tiếp: “Nếu không điều tra ra thì chuyện này tạm thời cứ để như vậy đi, tuy nhiên trong thời gian mợ cả đi làm ở công ty, cậu phái người đi theo, đừng để cô ấy gặp chuyện gì.”

Cùng thời gian, ở Phần Lan.

Hứa Thanh Khê vừa ở nhà chăm sóc mẹ, vừa lên mạng nhận việc thiết kế.

Điều khiến cô cảm thấy vui mừng chính là từ ngày ấy sau khi nói với Tuyên Quân Thần, người đàn ông này liền giống như biến mất, không còn xuất hiện nữa.

Cuộc sống như yên ổn trở lại, nhưng trong lòng Hứa Thanh Khê lại trở nên trống rỗng.

Ngày hôm đó, cô vẫn làm việc như mọi ngày, mua đồ ăn trở về nhà trọ, đang lúc cô chuẩn bị nấu cơm, di động trên bàn đột nhiên đổ chuông, là Tuyên Quân Thần nhắn tin cho cô.

Cô mở tin nhắn ra, bên trong có một ảnh chụp, trên ảnh là em gái Hứa Thanh Tuệ của cô, ăn mặc đồ công sở tri thức, trên mặt trang điểm tinh xảo, khí chất cao ngạo hiển rõ vô cùng.

Dưới ảnh còn có một câu: “Cô em gái sinh đôi này của cô có năng lực hơn cô, nghe nói đã quậy tung nhà họ Quân khiến cho gà chó không yên, nhà họ Quân còn để cô ta đi nhận chức tại bộ phận tài vụ ở tập đoàn Quân thị.”

Hứa Thanh Khê nhíu mày: “Anh có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ là muốn cho cô biết chút tình hình về chồng cũ của mình.”

Tuyên Quân Thần nhận được tin tức thì nhanh chóng trả lời lại: “Xem ra chồng trước của cô hoàn toàn không phát hiện người bên gối đã bị thay đổi, thật là ngu xuẩn.”

Tuy rằng Hứa Thanh Khê sớm đoán được Quân Nhật Đình không có khả năng phát hiện có gì dị thường, nhưng khi nghe người ta nói tình hình thực tế như vậy, tim bỗng nhiên quặn đau: “Tốt nhất anh không cần xen vào chuyện của người khác, tôi cũng không muốn biết mấy chuyện này, chuyện này đã không có liên quan gì đến tôi nữa.”

Cô nói xong, lập tức chặn Tuyên Quân Thần, ném điện thoại sang một bên, nhưng lòng cô vẫn rất rối loạn.

Cô muốn dùng thiết kế để làm tê liệt bản thân, nhưng cầm bút trên tay rồi, lại chậm chạp không có động tác gì, trong đầu cô tất cả đều là câu nói của Tuyên Quân Thần: Quân Nhật Đình không phát hiện hai người đã trao đổi.

Nhà họ Tuyên, Tuyên Quân Thần mới phát hiện Hứa Thanh Khê đã chặn mình, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nàng xấu xa, phản ứng lớn như vậy, không phải là diễn giả thành thật đấy chứ?”

Anh ta nói xong, lại bí hiểm nheo mắt: “Người đâu, mang thiệp mời đại thọ bảy mươi của ông cụ đến mời nhà họ Quân đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.