“Khoan đã.”
Đôi mắt Hứa Thanh Tuệ lóe lên, gọi quản gia quay lại:
“Ông nội, việc này ông đừng đến tìm Nhật Đình, thật ra chuyện này con với Nhật Đình đã âm thầm giải quyết ổn thỏa rồi, con giận là giận chuyện khác.”
“Cái gì mà âm thầm giải quyết tốt rồi hả? Chuyện lớn như vậy tại sao không ai báo cho ông biết?”
Ông cụ Quân như dự đoán vô cùng bất mãn với lời vừa rồi của Hứa Thanh Tuệ.
“Ông nội, chuyện này Nhật Đình đã bồi thường cho con rồi, nếu ông lại đi tìm anh ấy hoặc là bà, Nhật Đình chỉ càng ghét con thêm thôi!”
“Nó dám à!”
Ông cụ Quân quát lên.
Hứa Thanh Tuệ nhếch môi cười xảo trá, sau đó lập tức tỏ vẻ tủi thân nói:
“Anh ấy sao lại không dám chứ, bởi vì chuyện này mà con còn đòi từ tay anh ấy một hạng mục làm bồi thường, quay đầu đi anh ấy đã cắt đứt hợp tác với nhà họ Hứa chúng con. Bây giờ hơn ba mươi lăm tỷ nhà họ Hứa chúng con đang trên đà thất thoát. Ông nội, ông phải giúp con, hơn ba mươi lăm tỷ, tổn thất này nhà họ Hứa chúng con không cách gì gánh nổi.”
Ông cụ Quân càng tức điên lên: “Nhật Đình thật sự làm vậy à?”
Hứa Thanh Tuệ nghẹn ngào gật đầu:
“Ban đầu con còn nghĩ công ty con bên kia đã ổn định rồi, định bàn bạc với Nhật Đình đến công ty mẹ giúp anh ấy. Kết quả bị anh ấy lấy việc này làm lí do từ chối, còn bảo con ăn cây táo, rào cây sung, muốn biến nhà họ Quân thành nhà họ Hứa. Con chưa bao giờ có ý tưởng này hết.”
Cô ta nói xong, khóc nấc lên.
Sắc mặt ông cụ Quân trầm hẳn, chau mày:
“Thanh Tuệ, con đừng khóc. Ông nội nhất định sẽ đòi lại công bằng trong chuyện này cho con.”
Ông ấy vừa dứt lời, đã xoay người nói với quản gia vẫn đang đứng ở một bên chờ lệnh: “Đi kêu Nhật Đình với mẹ nó là tôi gọi họ đến.”
“Vâng!”
Quản gia vâng lệnh, xoay người rời đi.
Hứa Thanh Tuệ nheo lại hai mắt, ra vẻ bồn chồn nhìn ông cụ Quân: “Ông ơi, con có cần ở lại không ạ?”
Ông cụ Quân thấy dáng vẻ bất an của cô ta, nhớ đến thái độ đối xử với cô ta của bà Kim Hồng trước giờ, không đành lòng bảo cô ta ở lại nữa:
“Con cứ đi về đi, ông sẽ giúp con xử lý ổn thỏa chuyện này.”
“Ông nội, ông tốt quá.”
Hứa Thanh Tuệ sụt sịt nũng nịu với ông cụ Quân, rồi mới rời khỏi nhà chính.
Cùng lúc ấy, Quân Nhật Đình đang ở công ty cũng nhận được tin ông cụ Quân bảo truyền đi.
“Tổng Giám đốc, quản gia của ông ấy vừa mới gọi điện đến, bảo anh ngay lập tức quay về nhà một chuyến.”
Quân Nhật Đình hơi chau mày: “Có nói thêm chuyện gì không?”
“Quản gia chưa nói gì ạ, nhưng mà nghe chừng khá gấp ạ.”
“Tôi biết rồi, vậy tôi về trước, số tư liệu còn lại đem qua phòng tân hôn kia đi.”
Nói xong, Quân Nhật Đình đứng dậy vơ lấy chìa khóa rồi ra khỏi văn phòng.
Hơn mười phút sau, anh về tới nhà họ Quân, đi đến chỗ ông cụ Quân.
Anh chỉ mới bước vào phòng khách đã bắt gặp mẹ mình đứng ở đấy trông tủi thân vô cùng, còn ông cụ Quân sắc mặt hầm hừ thì ngồi trên sô pha.
“Có chuyện gì vậy?”
Quân Nhật Đình đi đến bên cạnh bà Kim Hồng, mặt đầy khó hiểu nhìn ông cụ Quân.
Bà Kim Hồng vô thức muốn kể lể, nhưng bà còn chưa kịp nói gì, bên tai đã vang lên tiếng quát nạt đầy giận dữ của ông cụ Quân.
“Có chuyện gì? Chính cháu làm ra chuyện gì chẳng lẽ trong lòng cháu không rõ hả?”
Ông cụ Quân cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình:
“Từ trước đến nay, cháu luôn làm ông thấy yên tâm về cháu, không nghĩ được lần này cháu khiến ông quá sức thất vọng như vậy!”
Quân Nhật Đình nâng mày, bỗng dưng anh bị ông cụ Quân mắng té tát khiến mặt anh nghệt cả ra: “Ông à, ông đang nói chuyện gì?”
“Ông nói cái gì? Ông hỏi cháu, chuyện mẹ cháu chuốc thuốc Hứa Thanh Tuệ, có phải cháu cũng biết đúng không? Có phải cháu luôn bất mãn chuyện ông ép duyên cháu nên đối với lời ông nói trước mặt thì cháu nghe lời còn sau lưng lại tráo trở phải vậy không?”
“Bố. Chuyện này Nhật Đình không hề biết gì hết.”
Bà Kim Hồng thấy ông cụ Quân răn dạy con mình, không nỡ thấy con mình chịu tội, bèn vội vã đứng ra, ôm hết trách nhiệm vào mình:
“Chuyện chuốc thuốc là do con làm, Nhật Đình vốn chẳng biết gì cả, hơn nữa chuyện này chúng con cũng xử lý xong xuôi cả rồi, từ đâu mà bố lại biết chuyện?”
Bà vừa nói xong, trong đầu lóe lên gương mặt của Hứa Thanh Tuệ:
“Bố, có phải là con nhỏ Hứa Thanh Tuệ đó nói cho bố biết chuyện này không? Hay thật đấy, con biết ngay con ả này vốn không phải loại con gái tốt lành gì, có phải cô ta còn muốn đòi thêm bồi thường gì không? Nhật Đình cưới cô ta thật sự là xui tám kiếp mà…”
“Đủ rồi đấy!”
Bà Kim Hồng chưa nói dứt câu đã bị tiếng rống của ông cụ Quân đánh gãy:
“Mấy người làm ra chuyện như vậy mà còn đòi dạy dỗ người khác? Bồi thường à, loại chuyện gây tổn thương bậc này có cái gì để mà bồi thường cho đủ hả? Còn có cháu, Nhật Đình, ông còn tưởng là vì cháu nhận ra lỗi lầm của mình nên mới bồi thường cho Hứa Thanh Tuệ, không ngờ vậy mà sau đó cháu lại đổi ý, cắt đứt toàn bộ hạng mục hợp tác với nhà họ Hứa. Cháu có biết bởi quyết định này của con, bên nhà của Thanh Tuệ lỗ đến hơn ba mươi lăm tỷ hay không?”
Quân Nhật Đình sa sầm mặt.
Dù cho ban đầu anh vẫn chưa hiểu đã có chuyện gì, thì đến giờ phút này cũng đã đoán ra được rồi.
Trong thoáng chốc anh bỗng nhận ra được, lúc trước ở văn phòng, Thanh Tuệ nói một câu “đừng có mà hối hận” nghĩa là gì.
Cô ta nghĩ kế chơi bài tình cảm với ông nội.
“Vậy rồi, ý của ông muốn như thế nào ạ?”
Mặt anh nghiêm túc nhìn thẳng ông cụ Quân.
Ông cụ Quân hừ nhẹ:
“Ý của ông? Ý của ông đó là cháu phải đem toàn bộ hạng mục hợp tác với nhà họ Hứa mở lại, còn nữa, Hứa Thanh Tuệ bảo con bé muốn đến trụ sở chính làm việc, cháu tìm cho con bé một chức vụ trong công ty đi, không được quá vất vả cực nhọc đấy.”
“Cái gì cơ? Cô ta còn muốn đến trụ sở chính làm việc?”
Bà Kim Hồng nghe đến mấy lời này của ông cụ Quân, trên mặt toát lên bao vẻ uất giận.
“Tôi muốn sắp xếp cho Thanh Tuệ như vậy đấy, cô có ý kiến gì với sắp đặt của tôi à?”
Ông cụ Quân lạnh lùng liếc xéo bà Kim Hồng một cái, ánh mắt hiện rõ vẻ cảnh cáo.
Bà Kim Hồng tức muốn nổ phổi, nhưng ông cụ Quân liếc nhìn bằng ánh mắt đó, khiến bà không dám nói dù chỉ một lời phản bác.
Chẳng đặng đừng, bà chỉ đành quay đầu nhìn Quân Nhật Đình: “Nhật Đình, con nói gì đi? Phải để con nhỏ Thanh Tuệ đó vào công ty làm thật à?”
Quân Nhật Đình lướt nhìn bà một cái, ánh nhìn dừng trên người ông cụ Quân, mặt không chút suy suyển mở lời:
“Cháu biết rồi, cháu sẽ sắp xếp cho cô ấy một vị trí thích hợp ở công ty.”
“Thế thì tốt.”
Ông cụ Quân vừa lòng gật đầu:
“Nhớ kỹ những gì cháu nói đấy. Còn nữa, đừng có mà gây phiền toái gì cho Thanh Tuệ, ông mà biết, thì cũng đừng trách ông giúp ai cũng không giúp người nhà.”
“Bố, bố điên rồi à? Để Hứa Thanh Tuệ vào công ty làm chính là dẫn sói vào nhà! Nhật Đình, sao con lại đồng ý chứ?”
Bà Kim Hồng hoàn toàn không chấp nhận nổi kết quả này.
Bà vẫn luôn muốn Thanh Tuệ biến đi, kết quả địa vị của con ả này ở nhà họ Quân càng ngày càng cao, bây giờ con ngang nhiên bước vào công ty.
“Hừ, cô đừng có mà bảo tôi dẫn sói vào nhà, cho tới tận bây giờ chỉ có cô suốt ngày lấy con mắt thành kiến ra nhìn người ta. Thanh Tuệ đã có lần nào làm chuyện có lỗi với nhà họ Quân chúng ta chưa?”
Ông cụ Quân lộ rõ vẻ bất mãn nhìn bà Kim Hồng:
“Cô đừng có mà gào thét vào mặt tôi kiểu đấy, chuyện cô chuốc thuốc Thanh Tuệ tôi còn chưa tính sổ với cô đâu. Sau này chuyện quản lý nhà chính giao toàn quyền cho chú Khôn quản lý, cô ở nhà ngẫm nghĩ lại cho tốt đi. Còn cháu nữa, Nhật Đình, biết chuyện mà không báo, còn giấu diếm, tối nay đi qua nhà thờ họ quỳ một đêm cho ông.”
“Bố!”
Bà Kim Hồng hoàn toàn không tin nổi nhìn ông cụ Quân.
Bà không ngờ ông cụ Quân vậy mà trực tiếp lấy lại quyền quản lý nhà chính của bà, còn bắt Nhật Đình đi quỳ ở nhà thờ họ nữa.
“Vậy đi, tôi mệt rồi, hai người đi ra ngoài đi.”
Ông cụ Quân không thèm để ý họ nữa, phất tay để quản gia Khôn đuổi người đi.