Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 161: Chương 161: Đừng giở trò quỷ trước mặt tôi




Sau khi Quân Nhật Đình nghe những lời cô nói, mặc dù đã biết điều đó từ trước nhưng khi nghe từ chính miệng cô, anh vẫn cảm thấy mỉa mai và khó chịu.

Anh lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Khê, nhếch khóe miệng lên giễu cợt.

“Vậy nên đây là lý do mà cô đợi tôi?”

Hứa Thanh Khê mở miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì, hai tay cô túm vạt áo, đôi môi mím lại, đứng im tại chỗ.

Quân Nhật Đình nhìn thấy vậy, anh càng không thích bộ dạng này của cô.

Anh cảm thấy trong đầu cô đã chắc chắn rằng anh sẽ đồng ý.

Anh nheo mắt lại, khẽ cười hỏi: “Cô có chắc rằng lần này tôi sẽ giúp cô không?”

Hứa Thanh Khê cắn môi, vừa định nói gì đó thì Quân Nhật Đình lại lên tiếng.

“Bây giờ công ty nhà họ Hứa đã bị hổng một lỗ lớn. Không ai có thể đảm bảo rằng đầu tư vào là sẽ lấy lại được vốn. Cô có nghĩ rằng tôi, với tư cách là một thương nhân, sẽ chịu thua lỗ như vậy không?”

Đương nhiên là không.

Hứa Thanh Khê trong lòng thầm đáp, nhưng cho dù biết vậy, cô vẫn phải thuyết phục anh đồng ý.

Nếu không, Hứa Hải Minh sẽ không tha cho mẹ cô.

“Mặc dù cuộc khủng hoảng của công ty nhà họ Hứa hiện đang rất nghiêm trọng, nhưng dù sao thì nó vẫn là một công ty lớn, bên trong nó chứa đựng rất nhiều các doanh nghiệp nhỏ. Nếu như Tập đoàn Phong Quân có thể huy động nguồn vốn và phát triển công việc kinh doanh của các doanh nghiệp nhỏ ấy, thì không những công ty nhà họ Hứa có thể được cứu, mà Tập đoàn Phong Quân cũng sẽ không bị lỗ, thậm chí còn có thể kiếm lời.”

Cô cố gắng hết sức phân tích các ưu điểm, hy vọng có thể lay chuyển được Quân Nhật Đình.

Nhưng cô nói xong rồi, cả căn phòng vẫn hoàn toàn chìm trong im lặng.

Cô lo lắng nhìn Quân Nhật Đình, trong lòng càng lúc càng sốt ruột.

Cũng không biết có phải do cô quá căng thẳng hay không, cơn đau dạ dày vốn vẫn chưa thuyên giảm giờ lại ập đến, thậm chí còn có dấu hiệu nặng thêm.

Cô cắn chặt môi dưới, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Quân Nhật Đình không nhận thấy sự khác thường của cô, anh đang suy nghĩ kĩ về những gì cô vừa nói.

Có thể nói ý tưởng này thực sự không tệ.

Nhưng nó cũng chỉ dừng ở mức không tệ mà thôi, thậm chí còn có chút mạo hiểm.

“Tính toán của cô cũng không tệ, làm như vậy có thể giúp cô đạt được mục đích của mình, nhưng một khi Tập đoàn Phong Quân đã ra tay, khác nào nói với tất cả mọi người rằng Tập đoàn Phong Quân chính là chỗ dựa của công ty nhà họ Hứa.”

Nói đến đây, anh dừng lại, mơ hồ nở một nụ cười: “Công ty nhà họ Hứa vừa giải quyết được khủng hoảng, vừa có một chỗ để dựa vào, đây đúng là một mũi tên trúng hai đích. Ai đã dạy cho cô cách này? Hứa Hải Minh à!”

Câu cuối cùng không phải một câu hỏi mà là một câu khẳng định.

Hứa Thanh Khê cau mày, cô biết anh đã hiểu lầm.

“Không phải, đây là cách tôi tự nghĩ ra.”

Cô nhẹ nhàng giải thích, Quân Nhật Đình nhướng mày, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây quả thực là điều mà anh không ngờ tới.

Hứa Thanh Khê không nhìn thấy sự thay đổi trong mắt anh, sau khi nói xong, cô suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục: “Sở dĩ nói như vậy là bởi vì tôi cho rằng công ty nhà họ Hứa đi đến ngày hôm nay là do gieo gió gặt bão. Hơn nữa, thay vì để người khác lợi dụng tình hình hiện tại của công ty, tôi nghĩ để cho anh nhận lấy cơ hội này thì tốt hơn.”

Cô nói đến đây, hai đầu lông mày lại một lần nữa nhíu chặt lại.

Cơn đau dạ dày càng lúc càng trầm trọng hơn, cô cảm thấy trong bụng như đang bị một con dao cùn cứa vào từng chút từng chút một.

Trong chốc lát, sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra ròng ròng.

Cô dường như không thể chịu đựng được nữa, bỗng nhiên lảo đảo lùi lại phía sau, cả người cúi gập xuống.

“Cô làm sao vậy?”

Quân Nhật Đình nghe thấy động tĩnh, ngước mắt lên nhìn thì thấy Hứa Thanh Khê đang loạng choạng sắp ngã.

Anh theo bản năng lập tức đứng dậy và đi đến bên cạnh Hứa Thanh Khê, đỡ lấy người cô.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh đứng sát bên cạnh mình, cô chợt sửng sốt đến ngây người ra.

Sau đó cô nhanh chóng đứng thẳng lên, giả vờ như không có chuyện gì.

“Không có việc gì cả.”

Cô thoát khỏi cánh tay của Quân Nhật Đình, cắn môi nói: “Anh nghĩ thế nào về những gì tôi vừa nói?”

Cô mong muốn nhận được câu trả lời của Quân Nhật Đình, như vậy cô mới có thể cho Hứa Hải Minh một đáp án chắc chắn, để mẹ cô không bị ông ấy giày vò nữa.

Quân Nhật Đình thấy mọi suy nghĩ của cô đều hướng về công ty nhà họ Hứa, thì trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không vừa ý.

“Mặc dù tôi là Tổng giám đốc của Tập đoàn Phong Quân, nhưng tôi vẫn cần bàn bạc với các thành viên trong hội đồng quản trị mới có thể huy động số tiền lớn như vậy. Hiện tại tôi sẽ không đồng ý với cô chuyện này, nhưng tôi sẽ cân nhắc tiếp.”

Hứa Thanh Khê nhìn dáng vẻ anh đang giải quyết công việc, trong mắt hiện lên một sự mất mát khó có thể che giấu.

Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, hít một hơi thật sâu, mím môi nói: “Vậy được rồi, tôi hy vọng anh có thể cân nhắc thêm về chuyện đó.”

Quân Nhật Đình gật đầu, Hứa Thanh Khê thấy vậy, cũng không còn việc gì để nói nữa, cô bèn chuẩn bị rời đi.

“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”

Cô nói xong liền quay người lại, bước ra ngoài.

Nhưng vừa đi được vài bước, trong dạ dày chợt quặn lên một cơn đau đột ngột, kích thích thẳng vào dây thần kinh khiến cô khó thở.

Chỉ trong chốc lát, ngay cả sức lực để đứng vững cô cũng không còn nữa, trời đất như quay cuồng, cả người cô lập tức ngã ngửa về phía sau.

Quân Nhật Đình lặng lẽ theo dõi cô, cũng không bước về phía trước mà đứng yên tại chỗ.

Anh cho rằng người phụ nữ này đang dùng khổ nhục kế, buộc anh phải đồng ý ngay chuyện kia với cô.

“Cô đừng giở trò quỷ trước mặt tôi, nếu không ngay cả việc cân nhắc tôi cũng sẽ không làm đâu.”

Anh lạnh lùng cảnh cáo.

Hứa Thanh Khê vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Anh nhìn cô hồi lâu, lông mày nhíu chặt lại.

Cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh cô.

“Đứng lên.”

Anh ngồi xuống, đẩy nhẹ Hứa Thanh Khê.

Cả người Hứa Thanh Khê theo lực đẩy của anh nghiêng về một phía, khuôn mặt tái nhợt, trắng bệch của cô lập tức in sâu vào mắt anh.

Sắc mặt Quân Nhật Đình nhanh chóng thay đổi, anh vội vã vỗ nhẹ vào hai bên má cô.

“Hứa Thanh Khê, tỉnh lại, tỉnh lại!”

Hứa Thanh Khê vẫn không có bất kì phải ứng nào. Sự lo lắng hiện lên rõ nét trong mắt anh, anh lập tức bế cô đến phòng nghỉ, đồng thời cũng không quên kêu Quản gia gọi ngay Bác sĩ gia đình tới.

Cũng không biết đã mất bao lâu, Hứa Thanh Khê mới tỉnh lại.

Cô ngây người nhìn xung quanh, nhất thời chưa kịp phản ứng, bên tai chợt vang lên giọng nói lạnh lùng của Quân Nhật Đình.

“Tỉnh rồi?”

Lúc này Hứa Thanh Khê mới kịp định thần lại, sau đó cô liền nhớ ra lúc trước bản thân đau bụng quá đến ngất xỉu đi, đôi môi mỏng mím chặt lại.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về đây.”

Quân Nhật Đình nghe thấy vậy, hừ nhẹ một tiếng.

“Nếu đã biết dạ dày không tốt thì phải ăn uống tử tế vào chứ.”

Nói đến đây, anh nheo mắt lại nhìn cô, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm: “Hay là cô muốn lợi dụng chuyện này để chiếm lấy sự thương hại của tôi, để tôi có thể huy động nguồn tiền cho công ty nhà họ Hứa?”

Nghe thấy anh nói như thế, sắc mặt Hứa Thanh Khê tối sầm lại.

Có điều cô cũng hiểu được vì sao anh lại suy nghĩ như vậy.

“Xin lỗi, tôi không có ý định ngất xỉu trước mặt anh. Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ nhiều đến như vậy. Chuyện này anh giúp hay không giúp đều là do anh quyết định. Ngay cả khi anh không giúp, tôi cũng sẽ không nói gì cả, vì đây vốn dĩ không phải là nghĩa vụ của anh.”

Cô đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình cũng quay lại nhìn Hứa Thanh Khê, anh rất khó chịu với thái độ dửng dưng này của cô.

Nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, anh lại không thể tức giận được nữa.

Anh bực bội bước về phía trước, tay cầm cốc nước và thuốc đưa cho cô.

“Uống thuốc trước đã.”

Hứa Thanh Khê sửng sốt, chần chừ nhận lấy.

“Làm sao? Cơm không ăn, bây giờ thuốc cũng không muốn uống?”

Quân Nhật Đình thấy cô cứ chậm chạp mãi không uống thuốc, anh bèn hung hăng nhướng mày nói khích cô: “Không phải cô vừa nói không dùng bệnh tật uy hiếp tôi hay sao? Bây giờ cô đang làm cái gì đấy?”

Hứa Thanh Khê hoàn hồn lại, cau mày liếc anh một cái, lẳng lặng uống hết chỗ thuốc.

Quân Nhật Đình thấy cô ngoan ngoãn uống xong thuốc thì hơi nheo mắt hài lòng, bỗng nhiên anh chợt nghĩ ra điều gì đó, trầm ngâm hỏi: “Bác sĩ nói cô bị đau dạ dày nghiêm trọng. Sao lại nặng như vậy? Cô làm gì mà bị đau đến mức như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.