Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 204: Chương 204: Đừng khiến tôi mất mặt




Hôm sau, tại khách sạn Hừng Đông, khách khứa tụ tập.

Hứa Thanh Khê mặc một bộ váy đuôi cá màu bạc đi cùng Quân Nhật Đình, ở cửa đón tiếp khách khứa.

Hai người đều mặc trang phục màu bạc tông trầm, giống như mặc đồ cho cặp tình nhân vậy.

Hơn nữa hai người họ có ngoại hình và khí chất xuất sắc, càng khiến người khác không thể rời mắt.

“Tổng giám đốc Đình và mợ cả thật là duyên trời tác hợp.”

“Đúng vậy, mợ cả, sinh nhật vui vẻ, chúc cô và Tổng giám đốc Đình trăm năm hạnh phúc.”

“Và sớm sinh quý tử.”

“Đúng đúng…”

Hứa Thanh Khê vô cùng tự nhiên khoác tay Quân Nhật Đình nhận những lời chúc mừng.

“Cảm ơn mọi người.”

Cô vừa cười vừa nói, vẻ mặt Quân Nhật Đình cũng xuất hiện vẻ dịu dàng hiếm khi nào thấy được, gật đầu với những người khách tới chúc mừng.

Ngay khi bọn họ đang đón tiếp khách khứa, bà Kim Hồng và những người khác cũng đã tới nơi.

Bà ta lắng nghe những lời khen ngợi và chúc phúc cho Hứa Thanh Khê từ bốn phía, sắc mặt rõ ràng có chút không vui vẻ lắm, nhưng ngại vì đang ở cùng ông Hai Phong, bao nhiêu không vui vẻ đều được kìm chế lại hết.

Trái ngược lại với sự bất mãn của họ, ông Hai Phong nghe những lời khen như vậy, trong lòng vui mừng đến nở hoa.

Bọn họ đi về phía hai người, lúc này Hứa Thanh Khê cũng đã thấy được họ, hành lễ tiếp đón.

“Ông nội, bố, mẹ.”

Bà Kim Hồng và Quân Thanh lạnh nhạt gật đầu, xem như đáp lại.

Nhưng ông Hai Phong lại chúc mừng Hứa Thanh Khê: “Thanh Tuệ, sinh nhật vui vẻ con nhé.”

Hứa Thanh Khê nghe vậy, nghĩ đến ông cụ là người thứ hai trong nhà họ Quân đối xử tốt với mình, nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ.

“Cảm ơn ông nội.”

Đang nói dở, bên ngoài lại có thêm những người khách mới, là gia đình Lâm Gia Nghi.

“Anh Nhật Đình.”

Cô ta ngây thơ gọi một tiếng, Quân Nhật Đình liếc đôi mắt sắc lạnh qua một lần, cũng không để tâm tới, ngược lại quay ra dịu dàng nhìn Hứa Thanh Khê bên cạnh.

Lâm Gia Nghi nhìn thấy được, trong mắt như có màn sương bao phủ, nụ cười duyên trên mặt tắt dần, đi tới trước mặt Hứa Thanh Khê.

“Thanh Tuệ, sinh nhật vui vẻ.”

Cô ta giả mù sa mưa chúc mừng.

Hứa Thanh Khê dựa theo phép lịch sự tối thiểu, lạnh nhạt nói lời cảm ơn, sau đó không để ý tới cô ta nữa mà tiếp tục đón tiếp khách khứa.

Ông Vĩnh bà Hương thấy vậy, âm thầm quét mắt nhìn Hứa Thanh Khê, đáy mắt đầy sự khinh thường.

Bọn họ cũng không hề tiếp đón Hứa Thanh Khê, ngược lại làm lơ cô, nói chuyện với Quân Nhật Đình.

“Nhật Đình, lâu lắm không gặp, qua bên kia nói chuyện với chú một chút nhé?”

Ông Vĩnh muốn đưa Quân Nhật Đình rời khỏi đó, Lâm Gia Nghi tất nhiên cũng hiểu được ý của bố mình, theo sát phụ họa cùng.

“Nhắc đến mới nhớ, lâu rồi bố và anh Nhật Đình không nói chuyện, hôm nay vừa vặn nhân cơ hội này nói chuyện thật tốt đi ạ.”

Cô ta nói, ánh mắt không chút dấu vết nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Tuy Hứa Thanh Khê đang tiếp đón những người khách khác, nhưng cũng để ý tới bên này, trong lòng không khỏi cười lạnh một chút.

Lâm Gia Nghi này thật đúng là không có lúc nào không nghĩ cách tách riêng cô và Quân Nhật Đình.

Cô nhìn về phía Quân Nhật Đình, muốn xem một chút, anh sẽ đưa ra lựa chọn kế tiếp như nào.

Quân Nhật Đình dường như nhận ra được ánh mắt của cô, đi tới bên cạnh Hứa Thanh Khê, nói lời xin lỗi: “Ông Vĩnh, thật ngại quá, tôi cần ở bên cạnh vợ tôi, cùng đón tiếp khách khứa bên này.”

Theo lời anh nói, Lâm Gia Nghi suýt chút nữa không nhịn được sự ghen ghét ở trong lòng của cô ta.

Ông Vĩnh lại trực tiếp bộc lộ ra ngoài.

Nhưng Quân Nhật Đình căn bản không thèm để ý tới, anh ôm lấy Hứa Thanh Khê nói lời tạm biệt, sau đó đưa cô đi đón tiếp những người khách khác.

Hứa Thanh Khê cảm nhận được cánh tay đặt bên cạnh eo mình, trong lòng lại không kìm được sự rung động.

Ánh mắt mà cô nhìn Quân Nhật Đình ngay lúc này, chỉ sợ là ngay cả cô cũng không biết có bao nhiêu dịu dàng.

Hai người đón tiếp khách khứa, không bao lâu sau, Trác Văn Khoa cũng tới.

Anh ta nhìn Hứa Thanh Khê đang đứng bên cạnh Quân Nhật Đình cười cười nói nói vô cùng dịu dàng, ngực lại thấy đau nhói và mất mát.

Nhưng anh ta vẫn cố nén nỗi khó chịu tiến đến chúc mừng.

“Thanh Tuệ, sinh nhật vui vẻ.”

Anh ta đi tới trước mặt Hứa Thanh Khê, khó nén được sự tán thưởng trong mắt: “Hôm nay em thật đẹp.”

Hứa Thanh Khê tất nhiên cũng nhận ra được, lập tức cảm thấy tê dại cả đầu.

Chỉ vì cô cảm nhận được xung quanh người đàn ông bên cạnh mình, lúc này đã không ngừng tỏa ra hơi lạnh.

Làm sao Quân Nhật Đình cũng chưa từng nghĩ tới, vậy mà còn có người không sợ chết dám đứng trước mặt anh, tán tỉnh và liếc mắt đưa tình với vợ anh.

“Anh Khoa, vợ của tôi đương nhiên là mỗi ngày đều đẹp rồi!”

Anh nhấn mạnh ba chữ “Vợ của tôi”, như vô ý mà cảnh cáo Trác Văn Khoa.

Trác Văn Khoa sao có thể không nghe ra lời cảnh cáo của anh, tuy anh ta vô cùng sợ hãi người đàn ông có khí thế áp đảo trước mặt này.

Chỉ cần nghĩ tới Hứa Thanh Khê, anh ta vẫn có thể mạnh mẽ chống lại Quân Nhật Đình trước mặt.

“Thì ra anh cũng biết vậy, tôi còn tưởng anh không biết chứ.”

Tầm mắt hai người âm thầm đánh giá trong không khí, ánh mắt bắn ra bốn phía.

Đặc biệt là khi Trác Văn Khoa nói xong câu cuối cùng, sắc mặt Quân Nhật Đình đột nhiên trầm xuống.

Hứa Thanh Khê thấy tình huống trước mắt có vẻ không đúng lắm, trong lòng vừa ảo não vì Trác Văn Khoa không biết đúng mực, vừa chủ động tiến lên kéo tay Quân Nhật Đình, cười duyên nói: “Cảm ơn anh Khoa đã quan tâm, nhưng mà đây là chuyện giữa hai vợ chồng tôi.”

Không thể không nói, câu nói này của cô đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

Đặc biệt là cô còn chủ động bày tỏ thái độ của mình, khiến Quân Nhật Đình vốn đang tức giận, trong nháy mắt lại tiêu tan hết.

Anh mang theo sự đắc ý nhìn về phía Trác Văn Khoa, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Trái ngược với tâm tình vui vẻ của anh, Trác Văn Khoa lại mất hồn mất vía.

Nhưng Hứa Thanh Khê lại không có thời gian quan tâm tới anh ta, dẫn theo Quân Nhật Đình đi tiếp đón những người khách khác đang tới.

Chỉ trong chốc lát, Hứa Hải Minh tới, ông gọi Hứa Thanh Khê vào một góc, giải thích cho cô nghe lát nữa phải làm gì.

Đến câu nói cuối cùng, ông không nhịn được cảnh cáo lần nữa: “Mọi chuyện lớn nhỏ đều phải hành động thật cẩn thận, đừng khiến tao mất mặt.”

Hứa Thanh Khê cười lạnh, cũng không nói thêm lời nào.

Rất nhanh sau đó, bữa tiệc chính thức bắt đầu, Hứa Thanh Khê lên sân khấu đọc diễn văn.

“Thật sự cảm ơn các vị có thể gạt hết trăm mối bận rộn của mình tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi, hy vọng hôm nay mọi người có thể ăn uống vui chơi thỏa thích.”

Cô chỉ nói vài câu đơn giản, sau đó rời khỏi sân khấu.

Ai ngờ, vừa đi xuống, bạn bè trước kia của Hứa Thanh Tuệ lại tìm tới đây.

“Thanh Tuệ, được đó nhỉ, bây giờ ở nhà họ Quân càng ngày càng như cá gặp nước, tôi nghe nói tiệc sinh nhật lần này là Tổng giám đốc Đình vì cậu mà tổ chức sao?”

“Trời ạ, tin tức của cậu chậm thật đấy, chúng tôi đã biết từ sớm rồi.”

“Ôi ôi, mọi người đừng ngắt lời, Thanh Tuệ, tôi hỏi cậu, buổi tối chúng ta còn có hoạt động nào khác không?”

Những người đó mỗi người một câu, đối với Hứa Thanh Khê vô cùng nhiệt tình.

Nhưng Hứa Thanh Khê lại vô cùng xa lạ với bọn họ, thậm chí có vài người còn không hề quen biết.

Cô gượng ép nở nụ cười ứng phó với những người bạn cũ của Hứa Thanh Tuệ.

Lại không hề phát hiện, Quân Nhật Đình ở phía xa, đều nhìn thấy từng hành động nhỏ của cô.

Quân Nhật Đình nghi ngờ thái độ của Hứa Thanh Khê đối với những người bạn trước kia, nhưng biểu cảm của anh lúc này trong mắt người khác, giống như là ánh nhìn đầy thâm tình.

Đặc biệt là đối với Lâm Gia Nghi, sự ghen ghét không ngừng lớn mạnh trong lòng.

Cảm thấy trong mắt anh Nhật Đình của cô ta, lúc nào cũng chỉ có mỗi con đĩ Hứa Thanh Tuệ kia!

Ông Vĩnh bà Hương nhìn sắc mặt khó coi của con gái, sắc mặt hai người cũng không thể nào tốt hơn được.

Ông Vĩnh ra hiệu bằng mắt cho bà Hương, sắc mặt bà Hương không mấy vui vẻ đi tới chỗ bà Kim Hồng.

Đừng nhìn bọn họ tới tham gia bữa tiệc, kỳ thực là vì muốn tìm lại chỗ đứng cho Lâm Gia Nghi mà thôi.

Bà Hương đi tới trước mặt bà Kim Hồng, chỉ vào Quân Nhật Đình, trầm giọng nói: “Chị Kim Hồng, em thấy không bằng nhân cơ hội đêm nay mọi người đều ở đây, trực tiếp tuyên bố chuyện Gia Nghi mang thai đi, bằng không cứ lùi lại mãi, em sợ sẽ có chuyện xảy ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.