Khi bà Kim Hồng nghe thấy những lời này, bà ta cũng quay sang nhìn Quân Nhật Đình.
Thấy Quân Nhật Đình dịu dàng nhìn Hứa Thanh Khê, bà ta khẽ cúi đầu gật đầu với bà Hương.
Mà những thứ đó, Hứa Thanh Khê cũng không biết.
Mặc dù cô không quen biết với bạn bè của Hứa Thanh Tuệ.
Nhưng trong cuộc trò chuyện tiếp theo, cô vẫn không thể không cảm thấy vui vẻ.
Vì đây là lần đầu tiên có nhiều người đến tham gia buổi sinh nhật của cô và đây cũng là lần đầu tiên, cô nhận được nhiều quà như vậy.
Hứa Thanh Khê không thể không nhìn Quân Nhật Đình, trong lòng cô vô cùng mong đợi.
Không biết anh ấy sẽ chuẩn bị món quà gì cho mình.
Ngay khi cô còn đang chìm trong suy nghĩ đến mơ màng, cơ thể của cô đã bị ai đó huých nhẹ một cái.
“Thanh Tuệ, cô đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Thanh Khê hoàn hồn trở lại, cô giấu đi vẻ chờ mong trên khuôn mặt mình, trả lời: “Không có gì, mọi người vừa nói gì nhỉ?”
“Chúng tôi nói buổi tối đi đâu chơi, mà này, gần đây cô rất ít ra ngoài chơi. Tôi nghe nói cô đi làm ở Tập đoàn Phong Quân à?”
Mấy cô gái nghe thấy điều này thì vẻ mặt biến hóa, bọn họ kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê bị mọi người chú ý thì đỏ mặt xấu hổ, cô tìm lý do để che giấu.
Sau đó, để không bị lộ tẩy, cô tìm lý do để rời khỏi hội trường.
Cô lên sân thượng của hội trường, tựa lưng vào lan can, nếm rượu, hưởng gió lạnh, cô nhìn hội trường có chút hoa mắt.
Hóa ra sinh nhật của Hứa Thanh Tuệ là như thế này.
Cô thở dài trong lòng, nhưng không ghen tị.
Rốt cuộc, mục tiêu theo đuổi của mỗi người là khác nhau.
Có lẽ Hứa Thanh Tuệ thích điều này, nhưng trong ngày sinh nhật hôm nay, cô vẫn muốn có mẹ đi cùng.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Khê lại nghĩ đến mẹ đang nằm trong bệnh viện, cô cảm thấy rất phiền muộn
Cô hy vọng rằng lát nữa, bữa tiệc hôm nay sẽ yên tĩnh hơn, để cô có cơ hội đưa ra yêu cầu thăm mẹ mình trước mặt Hứa Hải Minh.
Khi cô đang tập trung suy nghĩ, một bóng dáng mảnh khảnh đã đi về phía cô.
Chỉ thấy khuôn mặt của người đàn ông mang theo sự dịu dàng mà không phải lúc nào cũng có, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, như thể cả thế giới của anh chỉ có cô.
Hứa Thanh Khê thấy vậy, nhịp tim tăng lên từng giây.
Đặc biệt là dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, khiến người ta có một cảm giác mơ hồ không thể giải thích được.
“Sao anh lại tới đây?”
Cô cố nén lại sự rung động trong lòng, hồi hộp nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.
Quân Nhật Đình nhìn cô, tự nhiên nhìn ra được sự khẩn trương của Hứa Thanh Khê.
Không hiểu sao khi biết người khiến cô trở nên hồi hộp như vậy là chính mình, anh cảm thấy có chút rung động.
“Nếu anh không tới đây thì làm sao tặng quà cho em được?”
Vừa nói, anh vừa lấy trong túi áo trong ngực ra một cái hộp gấm, đưa cho cô.
Hứa Thanh Khê ngơ ngác nhìn hộp quà trong tay anh, sững sờ nhìn Quân Nhật Đình.
“Sao vậy? Em không muốn sao?”
Quân Nhật Đình thấy mãi mà cô không đáp lại, nhướng mày nói, đồng thời giả vờ cất món quà đi
“Ai nói là em không muốn?”
Hứa Thanh Khê đã hoàn hồn trở lại, cô để anh đưa hộp quà ra, nhận lấy món quà trên tay anh và mở hộp ngay lập tức.
Cô nhìn thấy một sợi dây chuyền có đính chòm sao Bạch Dương bằng pha lê màu xanh nhạt đang nằm lặng lẽ trên nền nhung trắng, xung quanh là nhiều viên kim cương nhỏ màu hồng, sáng lấp lánh dưới ánh trăng, tuy sang trọng nhưng không hề rối mắt, khiến cho ai nhìn qua cũng thấy thích.
“Anh không biết nên tặng cái gì, sau khi hỏi một người bạn, và đã làm theo lời khuyên của người đó. Anh nghe nói rằng mang theo chòm sao của chính mình sẽ mang lại may mắn. Em có thích không?”
Quân Nhật Đình không bỏ qua sự ngạc nhiên trong mắt cô, nhẹ giọng hỏi.
Hứa Thanh Khê nhìn anh với một nụ cười và gật đầu.
“Em rất thích, cám ơn anh.”
Quân Nhật Đình thấy thế, khẽ cong môi. Anh lấy sợi dây chuyền trong hộp gấm ra, đi ra phía sau Hứa Thanh Khê.
“Anh sẽ đeo nó cho em.”
Hứa Thanh Khê nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đến gần và quàng tay qua cổ cô.
Cảm giác được vùng cổ có chút lạnh lẽo, Hứa Thanh Khê cúi đầu nhìn xuống, trong lòng đang yên tĩnh như nước trên mặt hồ phẳng lặng, bỗng chốc lại gợn sóng
“Được rồi.”
Khi Hứa Thanh Khê đang sững sờ, giọng nói trầm ấm của Quân Nhật Đình vang lên sau lưng cô.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía tấm kính, nhìn thấy trên cổ mình đeo sợi dây chuyền pha lê màu xanh nhạt, rồi cô cũng đưa ánh mắt về phía người đàn ông đằng sau, trong lòng bỗng cảm thấy mọi thứ cứ như là mơ vậy.
Quân Nhật Đình không nhận thấy sự thay đổi trong mắt cô, anh chỉ đang mải ngắm hình ảnh người trong tấm kính, trong lòng vô cùng dễ chịu.
Tuy nhiên, ngay khi bầu không khí vừa được thắp lên, một giọng nói vang lên.
“Nhật Đình, Thanh Tuệ, hai đứa đến phòng khách với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với hai đứa.”
Bà Kim Hồng nhìn cặp đôi đang yêu nhau, nhíu mày phá vỡ sự im lặng.
Hứa Thanh Khê nghe vậy, theo phản xạ nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình cau mày, nhưng không nói bất cứ điều gì, đưa Hứa Thanh Khê đến phòng khách.
Khi đến nơi, họ thấy có rất nhiều người trong phòng chờ.
Ông Viễn Phong, ông Quân Thanh, có cả vợ chồng nhà họ Lâm, và cả Lâm Gia Nghi.
Ông Lâm Gia Vĩnh cau mày khi nhìn bà Kim Hồng đưa Hứa Thanh Khê và những người khác tới.
“Bà Kim Hồng, bà định nói cái gì, gọi mọi người vào, vậy khách ở bên ngoài thì sao?”
Bà Kim Hồng nghe vậy thì nhìn người nhà họ Lâm, rồi nghiêm nghị nói: “Thực sự chuyện này tôi cũng rất khó xử, đành phải gọi mọi người cùng vào để cùng đưa ra cách giải quyết.”
Bà vừa nói xong, lập tức tạo ra câu hỏi lớn trong lòng mọi người.
“Gia Nghi mang thai rồi, đó là con của Nhật Đình.”
Khi những lời này thốt ra, tất cả mọi người đều bị sốc và choáng váng.
Hứa Thanh Khê nhìn Lâm Gia Nghi đầy hoài nghi.
So với việc cô ngây người ra, biểu hiện của ông Viễn Phong và Quân Nhật Đình không tốt lắm.
Nhất là vẻ mặt của Quân Nhật Đình vô cùng u ám.
Bà Hương thấy cả phòng đều im lặng, thì lập tức đứng lên, nói ra yêu cầu của Nhà họ Lâm.
“Ông Viễn Phong, tôi biết nói điều này vào ngày hôm nay là không thích hợp, nhưng hiện tại chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi hy vọng ông có thể đứng ra nói vài lời giải quyết thỏa đáng cho gia đình chúng tôi, để Nhật Đình gánh vác trách nhiệm này. Dù sao, đứa nhỏ này cũng là người cháu trai đầu tiên của nhà họ Quân.”
Ông Viễn Phong nhìn Quân Nhật Đình với vẻ mặt căng thẳng.
“Nhật Đình, cháu nói gì đi?”
Quân Nhật Đình cúi gằm mặt, sắc mặt lạnh như băng.
“Ha ha, thật là buồn cười, ngày đó cháu không có đụng vào cô ấy, không biết cô ấy còn có thể tự mình mang thai!”
Khi anh vừa nói xong, ánh mắt anh nhìn Lâm Gia Nghi với đầy vẻ chế nhạo.
Lâm Gia Nghi nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh, sắc mặt lập tức trở nên xấu đi.
Nhưng cô ta không quên kế hoạch của mình và tủi thân rơi nước mắt.
“Anh Nhật Đình, sao anh có thể nghi ngờ em?”
Ông Gia Vĩnh nghe thấy tiếng nghẹn ngào của con gái thì lập tức tức giận.
“Thế này là như thế nào? Nhà họ Quân cho rằng chúng tôi đang lừa gạt mọi người sao?”
Sau khi nói xong, ông ta không cho Quân Nhật Đình cơ hội phản bác, ông ta lấy giấy xét nghiệm mang thai trên người bà Hương ra.
“Nếu mọi người còn không tin thì giấy xét nghiệm từ bệnh viện không thể sai được!”
Vừa dứt lời, ông ta đưa giấy cho Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình cau mày, do dự nhận lấy.
Xem thì thấy trên giấy có ghi là có thai, đã hơn ba tuần...
Hứa Thanh Khê nhìn vào thời điểm này mà thực hiện một số tính toán, nhưng chỉ có đêm đó.
Trong phút chốc, cô thấy như mình bị sét đánh ngang tai, tai ù đi, đầu thì trống rỗng.
Chẳng lẽ, thực sự đêm đó Quân Nhật Đình và Lâm Gia Nghi đã xảy ra chuyện?