Nói xong, Quân Phong Lan vẫn không quên đe dọa Hứa Thanh Khê.
“Hứa Thanh Tuệ, ai cho cô can đảm để ở đây nói không thành có?”
Thanh Khê phẫn uất, cô không ngờ rằng người phụ nữ này còn dám đe dọa cô. Vừa định cãi lại, cô ta nhanh miệng chặn ngang:
“Nói không bằng chứng, nếu như cô đưa ra được chứng cứ tôi làm việc này, tôi chắc chắn sẽ thừa nhận.”
Nghe xong, Hứa Thanh Khê bỗng cứng họng. Quả thật, cô không hề có bằng chứng dù sự thật rõ rành rành là vậy. Nơi cô và cô Út xảy ra xung đột là góc khuất, không hề có camera giám sát nào ở chỗ đó.
Mặc cô biến sắc mất hồi lâu. Quân Phong Lan thấy vậy, trên mặt càng lộ vẻ tự đắc. Và bởi vì không có bằng chứng nào cho trò hề này, cô ta sẽ còn tiếp tục gây hấn với cô.
Ngày hôm sau, ngay khi Quân Phong Lan đang ngâm nga một bài hát trong tâm trạng vui vẻ vì đã dạy cho Hứa Thanh Khê một bài học thì một giọng nói đã làm cắt đứt nhã hứng của bà ta:
“Cô Lan hôm nay tâm trạng có vẻ tốt.”
Quân Phong Lan nghe xong nhìn quanh rồi hỏi: “Ngọc Mỹ, cháu đang làm gì ở đây?”
Lê Ngọc Mỹ thấy bà ta không có vẻ đang hoan nghênh sự có mặt của cô cho lắm, liền đi thẳng đến sô pha ngồi xuống.
Quân Phong Lan nhìn chằm chằm, cô ta vốn định lên giọng đuổi người, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lê Ngọc Mỹ đã nói trước.
“Cháu chỉ đến để nói với cô Lan là cháu thực sự đã ở trong vườn ngày hôm qua, còn chứng kiến cô Lan đã làm điều gì đó với Hứa Thanh Tuệ.”
Quân Phong Lan mặt biến sắc nhìn Lê Ngọc Mỹ: “Tôi không thể hiểu được cô đang nói cái gì? Tôi không chào đón cô ở đây, mời đi ra ngoài.”
Lê Ngọc Mỹ nhìn cô ta và cười nói: “Nếu cô Lan quên mình đã làm gì thì cháu vẫn còn video ở đây. Cháu muốn giúp cô tìm lại trí nhớ đấy.”
Khi Quân Phong Lan nghe được lời này, không biết tại sao cô ta có ý định gì, cô ta lập tức tức giận hỏi:
“Cái gì? Cô muốn uy hiếp tôi?”
Lê Ngọc Mỹ thấy vậy vẫn tỏ ra dửng dưng, từ tốn cười: “Cô nói gì thế? Cháu chỉ muốn trò chuyện vui vẻ với cô Lan, chúng ta có thể kết bạn mà.”
Quân Phong Lan mỉa mai: “Tôi không biết khi cô Ngọc Mỹ muốn kết bạn thì phải uy hiếp người ta đấy?”
Ngọc Mỹ cau mày, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, cười nói: “Ý của cô Lan chắc là không muốn chúng ta có mối quan hệ tốt rồi. Nếu đã như vậy, cháu sẽ không quấy rầy cô Lan nữa.”
Nói đoạn, Lê Ngọc Mỹ liền đứng dậy. Quân Phong Lan làm sao lại để cho cô ta rời đi? Người phụ nữ này rõ ràng là đang uy hiếp cô ta. Nhất là khi còn đang có bằng chứng trong tay.
Cuối cùng, cô Út chỉ có thể thỏa hiệp: “Khoan đã!”
Cùng lúc đó, ở ngôi nhà mới, Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê thức dậy cùng mình, khẽ cau mày, lạnh lùng nói:
“Hôm nay em vẫn phải ở nhà, vết thương trước đây chưa lành, tối hôm qua lại bị thương, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Hứa Thanh Khê im lặng một lát, nghĩ về những gì xảy ra hôm qua, cô nín thở rồi kiên quyết lắc đầu.
“Không đâu, ở nhà còn lâu em mới khỏe lại được. Lần này ngã vỡ đầu, lần sau có thể bị gãy xương. Em sẽ đến công ty. Dù có mệt cỡ nào cũng an toàn hơn ở nhà.”
Giọng nói có chút tức giận, cô quay người đi vào phòng tắm mà không đợi Quân Nhật Đình phản ứng. Anh nhìn theo lưng cô, biết rằng cô cảm thấy rất phẫn uất về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Cuối cùng, anh không phản đối nứa mà chủ động đề nghị đưa cô đến công ty. Hứa Thanh Khê không từ chối, để Quân Nhật Đình đưa đi làm, nhưng vẫn xuống xe ở ngã tư.
Quân Nhật Đình dừng xe nhìn theo Hứa Thanh Khê đi vào công ty để đảm bảo rằng cô chắc chắn sẽ an toàn. Sau đó anh mới quay xe và đi đến trụ sở chính.
Ngay khi Quân Nhật Đình đến công ty, trợ lý đã bước tới để báo cáo lịch trình trong ngày:
“Nửa tiếng nữa là họp ban lãnh đạo. 10 giờ 30, chủ tịch và An Đông hẹn ăn tối...”
Quân Nhật Đình chú ý lắng nghe. Đến khi xong, anh mới bắt đầu hỏi: “Tôi nhớ Quân Phong Lan là Giám đốc chi nhánh đúng không?”
Thư ký thoáng sững sờ rồi đáp: “Đúng vậy, cô ấy đã làm được 2 năm.”
Quân Nhật Đình gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ anh đi thông báo, cô ta sẽ được điều động đến Nam Phi để phụ trách chi nhánh châu Phi.”
Trợ lý lúc này hoàn toàn bất ngờ. Nhưng anh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chủ tịch mình, liền đoán được cô út có thể đã làm gì đắc tội khiến Chủ tịch phải tống cô ta đến một nơi xa xôi như vậy.
“Tôi hiểu rồi.” Trợ lý gật đầu, và ngay lập tức bước ra ngoài đi thu xếp mọi việc.
Khi Quân Phong Lan nhận được tin tức này, bà ta như muốn phát điên. Cô ta đến tận công ty tìm Quân Nhật Đình, dùng hai tay vỗ vào bàn làm việc, nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa hét to:
“Quân Nhật Đình!”
Vị Chủ tịch chỉ lạnh lùng liếc bà ta một cái, rồi mặc kệ, tiếp tục xem xét tài liệu trong tay. Bị xem nhưng không tồn tại, Quân Phong Lan càng tức giận hơn.
Cô Út trực tiếp giật lấy tập tài liệu của Quân Nhật Đình và hỏi một cách sắc bén: “Tại sao cháu lại cử cô đến châu Phi?”
Quân Nhật Đình nhìn tập tài liệu trên tay bị giật mất, anh khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng nói:
“Cháu còn tưởng rằng trong lòng cô phải hiểu chứ?”
Quân Phong Lan cười giận dữ trước câu trả lời của anh: “Cô biết gì? Cô không làm gì cả. Sao cháu dám làm vậy với cô?”
Quân Nhật Đình thấy cô ta vẫn chết không chịu thừa nhận, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêm nghị nói:
“Việc này đã quyết định, nếu cô không muốn đi thì từ chức đi.”
Quân Phong Lan thở gấp đáp: “Cô không đi! Không đi!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Quân Nhật Đình. Anh cũng nhìn cô ta chằm chằm, trong mắt hiện lên một uy lực khiến người đối diện không dám cãi lời.
Quân Phong Lan có chút sợ hãi, nhưng không thể đáng sợ bằng việc phải đến một nơi như châu Phi.
Cô ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị cử đến một nơi khó khăn như vậy. Đang suy nghĩ, một tia sáng lóe lên trong đầu bà, cuối cùng cô ta đã hiểu.
Quân Nhật Đình đã tin lời Hứa Thanh Khê. Cô ta càng tức giận khi nghĩ đến điều này. Đây đã là lần thứ 3, cô ta phải gánh chịu hậu quả từ việc xung đột với Hứa Thanh Khê.
“Cô biết tại sao cháu đột nhiên chuyển cô đi, là cô ta mách lẻo với cháu. Quân Nhật Đình, cô là cô của cháu, vậy mà cháu tin người ngoài, không chịu tin cô.”
Ánh mắt Quân Nhật Đình càng lạnh lùng khi nghe cô Út nói vậy, đáp:
“Không phải cháu không tin cô, nhưng ít nhất cô cũng nên thể hiện một chút gì đó là người lớn.”
Quân Nhật dừng một lát rồi nói tiếp: “Lúc đó trong vườn chỉ có cô và Thanh Tuệ. Thanh Tuệ vẫn bị thương. Chẳng lẽ cô ấy có thể tự làm mình bị thương sao?
Quân Phong Lan rất tức giận trước câu hỏi của anh. Đã vậy, cô ta còn bị Lê Ngọc Mỹ đe dọa vì chuyện này vào buổi sáng. Với tính cách của cô ta, tất nhiên là muốn nổi điên.
Nhưng cô ta không thể thừa nhận điều đó, nếu nói là mình đã làm, với tính cách lập dị của cháu trai mình, cô ta nhất định sẽ không nhận được kết cục tốt.
“Cô nói cô không làm, cháu còn tin cô ta, bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc rồi sao?”
Nói xong cô ta ném mạnh tập tài liệu trên tay xuống bàn, tức giận quay đi.
Không biết có phải do cô Út đi quá vội vàng hay không, khi đến bên ngoài tòa nhà, cô ta bước hụt một cái dưới bậc thềm rồi cả người ngã lăn vài vòng xuống đất.