Tiếng hét chói tai của người phụ nữ lập tức phá vỡ không khí yên tĩnh tại Tập đoàn Phong Quân. Người bảo vệ đứng gần đó cũng bất ngờ trước cảnh tượng trước mặt.
Ông nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngã lăn xuống bậc thềm, cô ta hét lên một tiếng, còn có cả tiếng xương trật khớp.
Hơn mười giây sau, Quân Phong Lan mới dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên xấu hổ, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn.
Nhân viên bảo vệ ngay lập tức bước tới để giúp đỡ.
“Đau! Đau! Anh giúp tôi hay giết tôi?” Cô ta gắt lên.
Ngay cả khi bị thương, Quân Phong Lan cũng không thể kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình.
Nhân viên bảo vệ dù không hài lòng nhưng sau cùng vẫn làm người tốt đưa cô ta đến bệnh viện.
Trên đường đi, Quân Phong Lan có thể nói là đủ loại biểu hiện khó chịu, hoặc là giục xe chạy nhanh, hoặc không thích sự giúp đỡ của nhân viên bảo vệ.
Tuy người bảo vệ tính tình rất tốt, thấy cô ta như vậy liền có ý định bỏ đi. Nhưng anh ta hiểu người phụ nữ này là lãnh đạo công ty, lúc này mà tỏ thái độ thì sau này sẽ mất việc.
Cuối cùng, người bảo vệ cũng đưa cô ta đến bệnh viện, sau khi giao cho các bác sĩ và y tá, anh muốn ở lại thêm một giây nào nữa liền bỏ đi luôn.
Tất nhiên anh ta không quên nói với đồng nghiệp trong công ty thông báo cho Chủ tịch.
Quân Nhật Đình nghe tin Quân Phong Lan bị ngã mà đang nằm trong bệnh viện, thì có chút kinh ngạc.
Nhưng anh vẫn gác lại công việc và đến bệnh viện. Trước khi anh bước có thể vào phòng điều dưỡng, tiếng chửi rủa của Quân Phong Lan đã vang lên dọc hành lang.
Vừa định đi vào, anh thấy một vài y tá vội vàng đi ngang qua, giọng nói đầy vẻ khó chịu:
“Này, tôi bắt đầu muốn chửi thề rồi đấy. Thật sự rất khó để phục vụ. Tôi không biết ai đã dạy dỗ cô ta như vậy nữa.”
“Đừng nói nữa, đến đó đi, nếu đến muộn còn phải nghe chửi bới nữa.”. Một y tá khác nói.
Khi Quân Nhật Đình nghe lời này, sắc mặt trở nên tối sầm, muốn quay người rời đi. Người nhà họ Quân thường được chào đón ở khắp mọi nơi, không biết từ bao giờ lại có người bị xua đuổi đến như vậy.
Chưa nói đến những các y tá nói, chính lúc này, tiếng chửi rủa của Quân Phong Lan vang vọng khiến anh cũng cảm thấy xấu hổ.
Dù sao cô ta cũng còn sức để chửi rủa, chắc cũng không tệ lắm. Ngay khi Quân Nhật Đình chuẩn bị rời đi, tiếng la hét dã man của Quân Phong Lan lại vang lên từ phòng điều dưỡng:
“Bệnh viện làm ăn kiểu gì thế này? Không phải nói chỉ một lát sẽ không đau sao? Sao bây giờ vẫn đau? Gọi trưởng khoa cho tôi. Tôi muốn kiện các người dùng thuốc giả.”
Quân Phong Lan tức giận trừng mắt nhìn những y tá trước mặt, mang sự uất hận đối với Lê Ngọc Mỹ và Quân Nhật Đình trút hết lên họ.
“Còn các người, ai đã băng bó cho tôi? Đây là tay người chứ không phải chân lợn lòi, quấn thế này thì làm sao cho tôi ra ngoài gặp người ta, có biết tôi là ai không?”
Quân Nhật Đình nghe vậy, trên trán nổi gân xanh. Khi Quân Phong Lan chuẩn bị đứng lên đe dọa y tá, anh đã bước đến phòng điều dưỡng với vẻ mặt u ám.
“Quân Phong Lan, cô nói ít lại.” Anh gọi cả họ lẫn tên của cô ruột đủ thấy Quân Nhật Đình tức giận đến mức nào.
Quân Phong Lan cũng sửng sốt, sau đó nghĩ lại thái độ vừa rồi của anh, cô ta lập tức gồng lưng nói: “Cháu muốn làm gì?”
Quân Nhật Đình không muốn để ý đến cô ta một chút nào, anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, sau đó quay đầu hỏi cô y tá đang tái mặt:
“Tình trạng của cô ấy thế nào, có cần nhập viện không?”
Các bác sĩ và y tá thở phào khi thấy cuối cùng cũng có người kiểm soát được bệnh nhân.
“Bệnh nhân không sao, chỉ vừa mới bị trật khớp, đã được băng bó, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ hồi phục.”
Quân Nhật Đình gật đầu, nói điều gì đó với một vài nhân viên y tế, sau đó chuyển sự chú ý sang Quân Phong Lan.
“Cô út, đi thôi.”
Chỉ vừa rồi, anh còn lịch sự nói chuyện với các nhân viên y tế, giờ nói chuyện với cô ruột thái độ lại khác hẳn.
Quân Phong Lan tức giận nhưng không dám cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn theo Quân Nhật Đình bước đi.
Anh chở bà ta về thẳng nhà mới. Trên đường đi không ai nói câu gì. Khi đến nơi, vừa xuống xe đã gặp Hứa Thanh Khê đi làm về.
“Nhật Đình.” Cô nhìn thấy anh liền cất tiếng gọi rồi tiến lại gần định cùng anh vào nhà.
Nhưng vừa đi được một bước thì cô đã dừng lại, kinh ngạc nhìn Quân Phong Lan bước ra khỏi xe của Quân Nhật Đình với hai bàn tay quấn băng, như chân lợn ngâm nước.
Quân Phong Lan lúc này cũng nhìn thấy cô, sắc mặt đột nhiên trở nên xấu xa. Cô ta đi theo Quân Nhật Đình vào trong nhà với vẻ mặt ủ rũ.
Hứa Thanh Khê thấy họ vào nhà cũng bước đến bên cạnh Quân Nhật Đình một cách tự nhiên.
Cô liếc nhìn Quân Phong Lan, không khỏi tò mò, liền kéo tay Quân Nhật Đình, nhẹ giọng hỏi: “Cô bị sao vậy.”
Quân Nhật Đình nghe xong, liếc mắt nhìn Quân Phong Lan, lạnh lùng đáp: “Cô ngã cầu thang.”
Hứa Thanh Khê không thể kìm lại, cô buột miệng cười lớn. Quân Phong Lan đang chú ý tới hai người họ, lúc này nhìn thấy Hứa Thanh Khê cười đùa đột nhiên nổi giận.
“Cười cái gì mà cười?” Cô ta gắt lên.
Hứa Thanh Khê không sợ hãi chút nào, nhìn cô ta hả hê đáp:
“Bởi vì nó buồn cười thì tôi cười.”
Nói xong, cô nhì nhìn bàn tay của Quân Phong Lan, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nhìn cô như thế này, thật là muốn nói gì đó. Không biết cô có muốn nghe không?
“Cô muốn nói gì?” Quân Phong Lan buột miệng.
“Gieo nhân nào gặp quả ấy. Người đang làm, trời đang nhìn. Vốn dĩ trước đây tôi không tin, nhưng sau khi gặp cô út thì tôi tin.”
Khi Quân Phong Lan nghe vậy càng thêm tức giận. Làm sao cô ta có thể để yên cho Hứa Thanh Khê chế giễu.
“Hứa Thanh Tuệ!” Cô ta nghiến răng gào thét, thậm chí còn muốn lao vào xé xác cô.
Quân Nhật Đình thấy hai người lại sắp cãi nhau, cau mày lạnh lùng chen ngang: “Thanh Tuệ, sao em lại nói chuyện với cô như thế.”
Hứa Thanh Khê nghĩ rằng chống cô sẽ giúp Quân Phong Lan một lần nữa. Trong lòng cố kìm nén, nhưng cô thấy gương mặt của anh cố làm ra vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi mắt đen của anh lại đầy ý cười.
Rõ ràng là anh không thực sự tức giận, nhưng nói cho Quân Phong Lan nghe. Ngay lập tức, Hứa Thanh Khê hiểu ý của anh.
“Hừ, là em sai rồi. Cô út, cháu không nên cười nhạo cô như vậy.” Quân Phong Lan sửng sốt trước lời xin lỗi của cô.
Trước khi cô ta kịp phản ứng đã nghe Hứa Thanh Khê nói tiếp: “Vì cháu sai nên đáng bị trừng phạt. Cô để cháu về phòng và tự kiểm điểm mình.”
Dứt lời, cô ranh mãnh chớp mắt nhìn Quân Nhật Đình, sau đó xoay người bỏ đi. Anh nhìn cô rời đi, vẻ lạnh lùng trên mặt có chút dịu đi.
Anh không ngờ vợ anh cũng có lúc nghịch ngợm như vậy, anh nhìn chằm chằm về hướng Hứa Thanh Khê đã rời đi cười nhẹ.
Quân Phong Lan thấy vậy, chậm rãi đi tới trước mặt Quân Nhật Đình. Cô ta nhìn đứa cháu đang cười đùa liền hiểu ra mình đã bị hai đứa cháu xỏ mũi.
Đột nhiên, cô ta tức giận đến run người.