Hứa Thanh Khê nhìn thấy vẻ mặt kiên định của anh ta, biết trước sau gì cũng khuyên không được, đành nhượng bộ gật đầu: “Thôi được, đành làm phiền anh vậy."
Hai người họ cứ như thế đợi từ sáng đến tối cũng không thấy Quân Nhật Đình quay ra.
Hứa Thanh Khê cũng không nghe ngóng được tin tức gì từ Hứa Hải Minh.
Quân Nhật Đình trái lại đều không biết những việc này, anh ở lại công ty vừa xử lí hồ sơ, vừa đợi tin tức của kẻ bắt cóc.
Nhưng qua được nửa ngày rồi, anh vẫn chưa liên lạc được với kẻ đó.
Quả thật, chẳng dễ gì để anh nuốt trôi cơn bực đang chực trào trong người.
Ngay lúc tưởng chừng như không thể kìm chế được nữa, Hà Văn Tuấn cuối cùng cũng gọi về báo tin.
"Tổng giám đốc, cảnh sát phát hiện có kẻ khả nghi ở nhà ga phía đông nam."
"Đã bắt được những người đó chưa? Có nhìn thấy mợ cả không?"
Quân Nhật Đình hỏi ngay.
Hà Văn Tuấn có chút áy náy: “Gã ta vô cùng tinh vi, người bên phía cảnh sát vừa mới xuất hiện thì gã đã lẻn trốn mất rồi, còn mợ cả thì... cảnh sát không tìm thấy cô ấy, có điều bây giờ có thể xác định rõ, gã ta hiện tại vẫn đang ở trong phạm vi nội thành."
Quân Nhật Đình nghe được thông tin này, trên người dường như toát ra hơi thở u ám lạnh lẽo.
"Cậu điều thêm vài người, triển khai lục soát toàn bộ ở khu vực nhà ga, nhất định phải tìm cho ra tên đó."
Hà Văn Tuấn gật đầu, vội tắt máy đi làm.
Quân Nhật Đình tắt điện thoại, giờ phút này anh chẳng còn lòng dạ nào để xử lí công việc nữa.
Anh rời khỏi công ty với nét mặt ủ rũ u ám.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh ra ngoài, vội giục Trần Hoài Tâm đuổi theo.
Hai người theo sau xe của Quân Nhật Đình, đi được một đoạn, phát hiện ra anh quay về nhà họ Quân.
Hứa Thanh Khê nhìn theo, vẻ mặt khó hiểu.
Cô nhớ lại suy đoán của mình lúc chiều...
Lẽ nào Hứa Thanh Tuệ được cứu về rồi?
Trần Hoài Tâm không biết được suy nghĩ của cô, nhìn thấy Quân Nhật Đình quay về nhà họ Quân bèn nghiêng đầu hỏi.
"Thanh Khê, chúng ta có cần theo dõi nữa không?"
Hứa Thanh Khê sực tỉnh, nhưng cũng chẳng biết nên làm gì.
"Đợi một chút, tôi gọi điện thoại đã."
Nói xong, cô liền gọi ngay cho Hứa Hải Minh.
"Hứa Thanh Tuệ về nhà chưa?"
Đầu dây bên kia vừa có người nghe máy, cô đã hỏi ngay.
Hứa Hải Minh cũng không biết liệu đã có tin tức của Hứa Thanh Tuệ hay chưa, cất giọng lạnh lùng: “Chuyện này không đến lượt mày quan tâm, tốt nhất bây giờ mày nên trốn kĩ cho tao, đừng để người khác phát hiện ra mày."
Nói xong, ông ta thẳng tay tắt máy.
Hứa Thanh Khê thấy điện thoại bị tắt ngang, lông mày nhíu chặt vào nhau.
Nghe giọng điệu của Hứa Hải Minh, cô có thể chắc chắn Hứa Thanh Tuệ vẫn bặt vô âm tín.
Nhưng mà, tại sao Quân Nhật Đình lại không có động tĩnh gì thế này?
Không phải cô cảm thấy Quân Nhật Đình không quan tâm đến mình, chỉ là việc này quá sức khó hiểu.
Nhưng rất nhanh cảm giác khó hiểu này đã bị cô đè xuống.
Cô nghĩ, chắc chắn là bên trong đã xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn, nên Quân Nhật Đình mới không có hành động gì.
Nghĩ đến đây cô mới thấy nhẹ nhõm hơn.
Nếu Quân Nhật Đình không làm gì cả, có nghĩa là không có nguy hiểm.
"Thanh Khê?"
Trần Hoài Tâm nhìn thấy Hứa Thanh Khê tắt điện thoại nhưng lại không nói gì một lúc lâu, bèn gọi.
Cặp mắt âm u tò mò cố nhìn màn hình điện thoại của cô, muốn biết rốt cuộc cô đã gọi cho ai.
Nhưng tiếc là màn hình đã tắt từ lâu rồi, Hứa Thanh Khê cũng định thần lại, không cho anh ta có cơ hội tò mò, nhanh chóng cất điện thoại đi.
"Thật ngại quá, tôi vừa nghĩ đến một vài chuyện, chúng ta quay về đi, không cần theo dõi nữa."
Cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn Trần Hoài Tâm, vội xin lỗi:" À phải rồi, hôm nay làm mất thời gian của anh nhiều như vậy, còn chưa ăn gì cả. Tối nay tôi mời anh ăn cơm nhé!"
Trần Hoài Tâm thấy cô khách sáo như vậy, nụ cười trên mặt càng trở nên sượng sùng.
"Thanh Khê, trước đây chúng ta đâu cần phải khách sáo như vậy."
Anh ta nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Khê, sau đó khởi động xe rời đi: “Em muốn đi ăn ở chỗ nào?"
Hứa Thanh Khê thấy vậy, cũng không nói thêm gì nhiều, bảo anh ta đến một nhà hàng hơi xa.
Chẳng bao lâu, hai người họ đến nơi, Trần Hoài Tâm gọi món xong, nhìn Hứa Thanh Khê mấy lần như muốn nói gì đó.
Hứa Thanh Khê dĩ nhiên biết anh ta có chuyện muốn nói, bèn giành nói trước: “Hoài Tâm, có thể giống như trước được không? Anh đừng hỏi gì cả."
Trần Hoài Tâm hơi hoảng, khóe miệng cố nở nụ cười khó coi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh không hỏi nữa, khi nào em muốn nói thì hẵng nói."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong lòng có chút cảm kích nhìn anh ta.
Cứ thế, người vừa ăn vừa nói chuyện câu được câu mất, đến khi sắc trời đã nhá nhem tối mới nói lời tạm biệt nhau.
Bởi vì bây giờ không thể quay về nhà họ Quân, Hứa Thanh Khê đành phải thuê phòng ở một nơi khác.
Cô tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ, nhưng đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo, cô không tài nào chợt mắt nổi.
Trong đầu bây giờ chỉ lởn vởn hàng tá câu hỏi, bây giờ Quân Nhật Đình đang làm gì? Người bắt cóc Hứa Thanh Tuệ là ai?
Thậm chí cô còn băn khoăn không biết mình có thể trở về nhà họ Quân được nữa không.
...
Cùng lúc đó, việc Quân Nhật Đình sai Hà Văn Tuấn đi điều tra cuối cùng cũng có tin tức.
"Tổng giám đốc, người của chúng tôi đã tìm thấy kẻ khả nghi ở nhà ga rồi."
Quân Nhật Đình nghe được tin này, tròng mắt đỏ ngầu.
"Căn dặn xuống dưới, bảo tất cả canh chừng lối ra, đợi tôi qua đó."
Anh nói xong liền tắt điện thoại, túm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi lao ra ngoài.
Chưa đến nửa tiếng anh đã có mặt ở đó, Mạc Ly cũng căng thẳng đi theo sau.
Hà Văn Tuấn nhìn thấy anh, vội đi nhanh đến báo cáo: “Tổng giám đốc."
"Tên đó đâu?"
Quân Nhật Đình quay sang hỏi ngay.
Hà Văn Tuấn nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi.
"Tên đó chạy rồi..."
Cậu đứng trước Quân Nhật Đình, đầu cúi thấp, trông như một kẻ có tội.
Quân Nhật Đình nghe thấy vậy, không biết có phải do ban ngày tức giận quá nhiều nên bây giờ mất cảm giác, đột nhiên lại bình tĩnh đến đáng sợ.
"Sao lại như vậy? Mau giải thích rõ ràng cho tôi!"
Anh nhíu mắt đầy nguy hiểm, liếc quanh nhà ga một lượt.
Hà Văn Tuấn không dám che giấu, ngay lập tức nói ra hết.
"Vốn dĩ người của chúng tôi đã tra ra được tên đó, đang định bắt lại thì bị hắn ta phát giác, sau khi lẻn vào nhà vệ sinh thì cứ như bốc hơi, không thấy đâu nữa."
Quân Nhật Đình nghe đến đây, sắc mặt đông cứng.
Nhưng sau lưng anh, Mạc Ly lại không khỏi thầm cảm thấy may mắn.
Cô ta có thể nhìn thấu tâm tư của kẻ đó, rõ ràng kẻ này không muốn để cho cậu chủ cứu người.
Cô ta thật sự hy vọng những kẻ đó có thể nhân cơ hội này trừ khử Hứa Thanh Khê, đỡ phải liên lụy đến cậu chủ của cô ta.
Quân Nhật Đình lại không biết được suy nghĩ trong đầu Mạc Ly, ánh mắt suy tư, không nói được lời nào.
Liên tiếp hai lần mắc sai lầm đã khiến anh không khỏi suy nghĩ nhiều hơn. Phải chăng đây là lời cảnh cáo của đối phương gửi đến anh, nhắc nhở anh không được hành động hấp tấp?
Chắc chắn một điều, kẻ đó muốn nắm trong tay thế chủ động.
"Lệnh cho người của chúng ta, bảo tất cả bọn họ rút lui!"
Quân Nhật Đình cảm thấy bản thân dường như đã suy ra được chân tướng, trong mắt chỉ toàn là nỗi u ám bất tận.
Hà Văn Tuấn cả kinh: “Tổng giám đốc, chúng ta không cứu mợ cả nữa sao?"
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Quân Nhật Đình, Hà Văn Tuấn phát hoảng, bất chợt hiểu ra.
Kẻ này, không phải muốn cứu người từ tay hắn là có thể cứu được.
Lúc này, anh cùng Quân Nhật Đình nghĩ đến một nơi.
"Vâng, tôi sẽ bảo bọn họ dừng tìm kiếm."
Bên này Quân Nhật Đình vừa ra lệnh rút hết người về thì người đàn ông phía bên kia đã nắm được tin tức, khóe miệng hơi nhếch lên đầy khinh thường.
Gã ta đương nhiên không tin là Quân Nhật Đình sẽ thật sự sơ tán tất cả tai mắt của mình. Không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần gã xuất hiện thì nhất định sẽ trúng kế của Quân Nhật Đình.
Dù gì với tin tức mà ông chủ gã đã đưa cho, Quân Nhật Đình này quả thật không phải là một kẻ tầm thường.