Nghe đến đây, người đàn ông cười nói: “Nếu anh phái thêm người trợ giúp tôi, bảo đảm không ai cứu được cô ta đâu."
Diệu Tư nghe được mấy lời này mới hài lòng gác máy.
Gã ta cất điện thoại đi, cúi nhìn người phụ nữ đang tức giận giương mắt nhìn gã chằm chằm, nói một cách thờ ơ: "Thưa cô, thật xin lỗi, chủ của tôi không muốn cô được giải cứu một cách đơn giản như thế này. Phải làm phiền cô đi với tôi một chuyến rồi."
Gã ta nói xong, một tay cầm dao uy hiếp Hứa Thanh Tuệ, tay còn lại vội vàng cởi trói cho cô, ép cô ngoan ngoãn đi theo hắn.
"Ai thuê anh làm việc này?"
Hứa Thanh Tuệ không dám phản kháng, cũng không chịu từ bỏ cơ hội tự cứu chính mình.
Tuy rằng cô không nghe rõ được cuộc điện thoại giữa hai người họ ban nãy, nhưng đại khái cũng đoán ra được, tức giận đến nỗi ruột gan phèo phổi gì cũng sôi lên.
Rõ ràng người có ân oán với Hứa Thanh Khê không muốn tha cho cô một cách dễ dàng như vậy!
Bỗng nhiên, suy nghĩ muốn giết chết Hứa Thanh Khê lại hiện ra trong đầu.
Tất cả là tại con khốn đó, cũng không biết đã gây tội với kẻ nào để bây giờ hại cô ta phải chịu liên lụy.
Người đàn ông kia hình như không nghe thấy mấy lời này, chỉ chăm chăm cởi dây trói, ra hiệu cho Hứa Thanh Tuệ ngoãn ngoãn đi theo gã.
Không còn cách nào khác, Hứa Thanh Tuệ đành phải nhắm mắt nghe theo.
Bọn họ vừa rời đi thì bọn người Mạc Ly mới đến nơi.
Kết quả là lục tung mọi ngóc ngách của căn nhà hoang cũng không tìm thấy tên bắt cóc lẫn Hứa Thanh Tuệ đâu, ngay cả bóng dáng cũng không còn.
"Người đâu rồi?"
Mạc Ly nghe thuộc hạ báo cáo xong, trong mắt lóe lên sự khó hiểu và cả nghi ngờ.
"Đúng vậy, chúng tôi đã lục soát cả trong lẫn ngoài nhưng đều không phát hiện kẻ nào khả nghi."
Bọn thuộc hạ cung kính báo cáo thêm lần nữa.
Sắc mặt của Mạc Ly trầm xuống, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Lẽ nào hành động của bọn họ bị đối phương phát hiện nên đã giấu con tin ở chỗ khác?
Cô ta cứ nghĩ tới nghĩ lui, nhưng chẳng thể nghĩ ra được đáp án.
Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải báo cáo chuyện này lại với Quân Nhật Đình.
“Cậu chủ, hiện tại tôi đã đến khu phía nam, nhưng lại không tìm thấy mợ cả và tên bắt cóc kia!"
Quân Nhật Đình vừa nghe thấy chuyện này, đạp phanh thắng gấp.
"Không tìm thấy người? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Anh trầm giọng chất vấn, trong lời nói chỉ toàn là phẫn nộ.
Mạc Ly không dám do dự, lập tức báo cáo toàn bộ tình hình phía bên này cho anh biết.
"Cậu cả, có thể tên bắt cóc đã phát hiện ra chúng ta nên giấu mợ cả đi rồi.”
Dứt lời, cô ta nói luôn suy đoán của mình.
Quân Nhật Đình cũng không phản bác, bởi vì anh cảm thấy cũng có khả năng là hành động của bọn họ đã bị kẻ kia phát hiện.
Dưới mí mắt của anh mà dám ngang nhiên trà trộn vào thủ đô như vậy, còn có thể bắt cóc Hứa Thanh Tuệ thì quả thực không phải là một kẻ đơn giản.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Mọi người ở yên đấy, chờ chỉ thị của tôi!"
...
Cũng ngay lúc này, tại một tòa lâu đài cổ kính với lối kiến trúc phương Tây.
Lâu đài cổ kính này đâu đâu cũng đều là những thứ xa hoa tráng lệ, bốn mặt bức tường đều treo đầy những bức tranh nổi tiếng, ngay cả hành lang dài cũng được phủ lên tấm thảm bằng lông dê vô cùng xa xỉ.
Một cậu thanh niên ăn mặc trông như quản gia của tòa lâu đài, vội vã xuất hiện ở hành lang, đi thẳng vào phòng.
"Ông chủ, cô Thanh Tuệ ở nước ngoài bị người ta bắt cóc rồi,"
Anh ta gõ cửa bước vào, kính cẩn hướng về phía bàn làm việc báo cáo.
Nghe đến đây, người ngồi phía bên kia bàn làm việc cất giọng âm u:
"Sao lại như vậy? Là ai làm chuyện này?"
Hắn cúi đầu đáp:" Vẫn chưa tra rõ tin tức cụ thể, lần này cô Thanh Tuệ bí mật quay về, cho nên người của chúng tôi không dám theo sát."
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, khí thế lạnh lùng tỏa ra từ người anh ta khiến cho thuộc hạ đang báo cáo hơi biến sắc, trong mắt hiện lên tia sợ hãi.
"Ông chủ yên tâm, tôi đã phái người đi cứu cô Thanh Tuệ rồi."
Hắn nhanh nhẹn nói ra việc phái người đi cứu Thanh Tuệ mới khiến người đàn ông đó nguôi giận, hừ nhẹ một tiếng.
"Nhớ cho rõ, tôi muốn cô ấy và đứa nhỏ phải bình an vô sự, nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc, các người cũng đừng quay về đây nữa, tự sát đền tội cho tôi!"
Quân Nhật Đình không biết còn có người khác xen vào chuyện bắt cóc lần này.
Anh gác máy, lập tức tra số điện thoại mà bọn bắt cóc đã gọi cho anh lần trước.
Nhưng lại là sim rác, không cách nào liên lạc được.
Trong phút chốc, tất cả mọi phẫn nộ đều hiện rõ trong đáy mắt Quân Nhật Đình.
"Chết tiệt!"
Anh nóng nảy trượt vô lăng, nhận ra bản thân bị kẻ khác đùa giỡn.
Đối phương vốn dĩ không muốn trao đổi, có thể anh ta chỉ đang thăm dò anh mà thôi.
Nghĩ đến đây, anh hít thở sâu, cố ép mình tỉnh táo lại.
Anh rút điện thoại ra, gọi lại cho Mạc Ly lần nữa.
"Bảo người của cô rút hết đi!"
Mạc Ly kinh ngạc hỏi: “Không cứu mợ cả nữa sao?"
Nhưng Quân Nhật Đình không trả lời, thẳng tay tắt máy.
Làm sao có thể không cứu được chứ? Nhưng bây giờ quả thực không liên lạc được với kẻ đó, anh không biết phải cứu bằng cách nào.
Nói trắng ra là bây giờ anh đang ở thế bị động, trừ phi đối phương chịu xuất hiện, nếu không anh quả thực không biết phải lên kế hoạch như thế nào.
Nhưng anh cũng không bằng lòng ngồi yên để cho kẻ đó mặc sức dắt mũi như vậy.
Nhất là khi Hứa Thanh Tuệ vẫn còn nằm trong tay bọn chúng.
Bọn chúng dùng dao uy hiếp, e là không có ý đồ tốt.
Anh rất lo bọn chúng sẽ làm hại đến Hứa Thanh Tuệ.
Sau mấy phút im ắng, Quân Nhật Đình mới dần nghĩ ra một cách.
Anh rút điện gọi, gọi cho Hà Văn Tuấn.
"Tuấn, mợ cả xảy ra chuyện rồi, cậu mau cử người đi điều tra camera giám sát từng người ra vào nhà họ Quân, còn nữa, tra xem hai ngày gần đây có kẻ nào khả nghi qua lại khu phía Nam hay không."
Hà Văn Tuấn nghe xong, mặt biến sắc.
Cậu biết chuyện này vô cùng cấp bách, không dám chậm trễ thêm, lập tức nhận lệnh.
Vừa định tắt máy, Quân Nhật Đình dường như nghĩ ra chuyện gì đó, lại tiếp tục căn dặn:" À đúng rồi, bên phía cảnh sát cũng nên qua đó chào hỏi chút, tiện nhờ bọn họ giúp đỡ điều tra. Còn phải rà soát phía sân bay, đường cao tốc, tất cả lối ra vào chủ yếu, có người nào khả nghi thì báo ngay cho tôi."
Hà Văn Tuấn gật đầu, tắt điện thoại xong liền đi làm ngay.
Quân Nhật Đình bình tĩnh cất điện thoại đi, không đi đến khu phía nam nữa, quay xe về công ti đợi tin tức.
Trần Hoài Tâm nhìn thấy xe Quân Nhật Đình thay đổi phương hướng, đi ngược lại hướng bọn họ đang bám theo, nghi ngờ quay sang nhìn Hứa Thanh Khê.
"Hình như anh ta quay về rồi, chúng ta có cần đuổi theo nữa không?"
Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình đã đi xa, trong lòng cũng tràn đầy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Cứ đi theo đi!"
Trần Hoài Tâm nghe vậy, cũng quay xe lại, đuổi theo sau.
Sau đó hai người họ đuổi theo Quân Nhật Đình về tới tập đoàn Quân Thị.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy xe Quân Nhật Đình đi xuống tầng hầm để xe, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Sao Quân Nhật Đình lại quay trở về?
Lẽ nào Hứa Thanh Tuệ được cứu rồi ư?
Trần Hoài Tâm lại không biết suy nghĩ trong đầu cô, anh ta vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy xe của Quân Nhật Đình tiến thẳng vào bãi đỗ. Bất chợ nhớ đến người đàn ông đứng bên cạnh Hứa Thanh Khê ở buổi tiệc lúc trước chính là tổng giám đốc của tập đoàn Quân Thị.
Trong đầu anh ta bất chợt nảy sinh nghi ngờ.
Trần Hoài Tâm lưỡng lự muốn hỏi Hứa Thanh Khê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của cô, thêm vài lần trốn tránh trước đó, rõ ràng là cô không muốn nói với anh ta.
Cuối cùng anh ta quyết định làm ngơ sự tò mò của mình, lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Thanh Khê, anh ta xuống tầng hầm rồi, em còn định nhìn theo đến bao giờ?"
Hứa Thanh Khê sực tỉnh, liếc nhìn về phía Quân Nhật Đình vừa mất hút, khẽ nhíu mày.
"Tôi muốn nhìn chút nữa, nếu anh có việc thì đi trước đi."
Sao anh ta có thể bỏ mặc cô, ngay tức khắc từ chối.
"Anh sẽ ở lại với em."