Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 163: Chương 163: Lo ông ta sẽ quỵt nợ sao?




Sự việc thực sự là như vậy.

Sở dĩ, Quân Nhật Đình giúp đỡ Hứa Hải Minh bởi vì hai người họ đã đạt được một thỏa thuận.

Tập đoàn Phong Quân bỏ vốn giúp cho công ty nhà họ Hứa vượt qua được cuộc khủng hoảng, còn công ty nhà họ Hứa sẽ chuyển nhượng lại các kế hoạch dưới quyền của bọn họ cho Tập đoàn Phong Quân.

Hứa Hải Minh bị buộc phải ký vào bản hiệp ước bất bình đẳng này, mang một bụng tràn đầy bực bội trở lại công ty.

“Quân Nhật Đình thật đáng chết.”

Ông ta chán nản đá vào chân bàn với vẻ mặt giận dữ.

Theo như ông ta thấy, thì hành động này của Quân Nhật Đình không khác gì tên ăn cướp cả, chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Nhưng mà ông ta cũng không có biện pháp nào để có thể từ chối, nếu không có Tập đoàn Phong Quân đầu tư tiền vốn, thì công ty chỉ còn có con đường chết mà thôi.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi giận dữ, nhớ thật kỹ chuyện lần này.

Lần sau đừng để cho ông ta có được cơ hội, bằng không thì ông ấy nhất định phải rút từng tầng da thịt của Quân Nhật Đình xuống!

Đang lúc ông ta nghĩ ngợi thì Trợ lý gõ cửa đi vào.

“Thưa Chủ tịch, bên Tập đoàn Phong Quân cử người tới đây bàn giao tiếp các công việc.”

Vừa nghe thấy vậy, cơn tức giận trong lòng Hứa Hải Minh vất vả lắm mới đè xuống được lại nổi lên lần nữa.

Ông ta không nghĩ ra được, chân trước ông ta vừa mới trở về công ty thì chân sau Tập đoàn Phong Quân đã phái người sang đây rồi.

Gấp rút như thế này là lo ông ta sẽ quỵt nợ sao?

Ông ta tức giận nghĩ rồi lạnh lùng nói: “Nói là tôi không có ở đây, để cho bọn họ bàn giao với phòng ban liên quan đi.”

Trợ lý nhìn dáng vẻ giận dữ của ông ta, không dám nói gì nhiều, gật đầu rồi xoay người rời đi.

Ngay lúc cậu ta chuẩn bị mở cửa để đi ra, Hứa Hải Minh như nhớ ra gì đó, gọi cậu ta lại.

“Đợi đã.”

“Chủ tịch còn có gì cần phân phó sao?”

Trợ lý nghe thấy bèn xoay người lại hỏi.

Bây giờ, cậu liên hệ với phòng kế hoạch, bảo với bọn họ chọn lựa ra tất cả những kế hoạch không đáng giá và cực kỳ tốn kém kinh phí, sau đó giao hết lại cho Tập đoàn Phong Quân đi.”

Hứa Hải Minh xem thường nói.

Đừng tưởng rằng nắm được thóp của ông ta rồi thì ông ta sẽ không có cách để trả thù lại.

Trợ lý có chút sửng sốt sau đó cũng hiểu được ý tứ của ông ta.

“Tôi biết rồi.”

Cậu ta gật đầu đáp lại, Hứa Hải Minh thấy vậy mới phất tay cho cậu ta rời đi.

Nửa ngày trôi qua, mọi việc bàn giao mới hoàn thành, người đại diện của Tập đoàn Phong Quân cầm tài liệu trở về công ty.

Bọn họ sắp xếp lại tài liệu cho thật tốt rồi mới giao lại cho Hà Văn Tuấn, sau đó Hà Văn Tuấn sẽ báo cáo lại cho Quân Nhật Đình.

“Thưa Tổng giám đốc, không nghĩ tới công ty nhà họ Hứa đang trong tình trạng xấu thế mà vẫn có được bản kế hoạch tốt.”

Hà Văn Tuấn vui mừng hớn hở cầm tập tài liệu về các kế hoạch bước vào.

“Thế là sao?”

Nghe được lời nói của anh ta, Quân Nhật Đình dừng các công việc trên tay lại, nhướng mày nói.

Thấy vậy, Hà Văn Tuấn đưa tài liệu về các kế hoạch trên tay qua và giải thích: “Công ty nhà họ Hứa nhượng lại cho chúng ta mấy bản kế hoạch, trong đó phần lớn đều là những bản kế hoạch không có lợi nhuận tốt. Nhưng mà, tôi xem qua thấy có một cái rất được. Tuy rằng vốn đầu tư ban đầu tương đối nhiều, có điều sau khi nghiên cứu phát triển thì lợi nhuận mang lại sẽ rất lớn.”

Nghe thấy lời anh ta, vẻ mặt Quân Nhật Đình nửa tin nửa ngờ, bắt đầu xem xét tư liệu trên tay.

Đúng như lời Hà Văn Tuấn, phần lớn đều là những kế hoạch nhỏ không có lợi nhuận, anh chỉ nhìn thoáng qua rồi buông xuống.

Cho đến khi mở tới bản kế hoạch mà Hà Văn Tuấn vừa khen ngợi anh mới dừng tay lại, nhìn với vẻ rất hứng thú.

Đây là một kế hoạch về con chíp trong điện thoại di động, nếu có thể nghiên cứu và phát triển thành công để cài nó vào trong điện thoại, sẽ giúp cải thiện các chức năng có trong các điện thoại di động trên thị trường. Có thể nói, tính năng của nó rất cao, gần như đã tiếp cận được với khoa học kỹ thuật mới.

“Bản kế hoạch này thực sự rất tốt.”

Ánh mắt Quân Nhật Đình đầy nham hiểm nói, thậm chí, anh còn nhìn nó lâu hơn so với Hà Văn Tuấn.

Một khi nghiên cứu và phát triển thành công bản kế hoạch này, chẳng những bọn họ nhận được lợi nhuận lớn, mà nếu tiếp tục nghiên cứu thực nghiệm còn có thể mở rộng phát triển sản xuất hàng loạt sản phẩm.

Hơn nữa, với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, Tập đoàn Phong Quân sẽ cải cách tất cả điện thoại di động của thời đại này, thậm chí nhờ thế mà có thể đưa công ty lên một tầm cao mới.

Chỉ nghĩ vậy thôi mà anh đã thấy sung sướng, đồng thời trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

Theo lý thuyết thì một bản kế hoạch tốt như vậy, Hứa Hải Minh sẽ không có khả năng nhả nó ra mới đúng.

Suy cho cùng… Anh liếc mắt nhìn đống kế hoạch nhỏ không hề có giá trị gì kia, trong mắt chợt lóe sáng và hiểu rõ.

Chỉ sợ rằng người đàn ông gian xảo đó không hề thấy được giá trị của bản kế hoạch này, trái lại coi nó như một gánh nặng, xếp chung với đống kế hoạch kia như đồ bỏ đi mà đưa cho anh.

Anh nghĩ như vậy, nhịn không được mà cười khẽ, khiến cho Hà Văn Tuấn thấy khó hiểu.

“Thưa Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”

Quân Nhật Đình nhìn về phía cậu ta, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Không có gì đâu, chỉ là cảm thấy Hứa Hải Mình lần này thông minh quá bị thông minh làm hại rồi, ông ta muốn dùng những kế hoạch không đáng giá kia để đổi lấy vốn đầu tư của chúng ta, nhưng không ngờ được lại cho đi một kế hoạch cực tốt thế này.”

Anh nói xong, bỏ bản kế hoạch xuống, phân phó nói: “Kế hoạch này giao cho cậu phụ trách, là kế hoạch nghiên cứu phát triển trọng điểm, cần được thỏa thuận giữ bảo mật.”

“Được!”

Hà Văn Tuấn gật đầu nhận nhiệm vụ, sau đó Quân Nhật Đình lại phân phó mấy yêu cầu của công việc rồi để cho cậu ta rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng cậu ta rời đi, khóe môi Quân Nhật Đình kéo lên, có thể thấy hiện giờ tâm trạng của anh không tồi.

Mà Hứa Thanh Khê không hề biết rằng, chỉ một câu nói tùy ý của cô về điện tử, lại có thể mang tới gặt hái lớn cho Quân Nhật Đình như vậy.

Thấy khủng hoảng của công ty nhà họ Hứa đã được giải quyết, cô tiếp tục toàn tâm toàn ý tiến vào trạng thái công việc, tập trung tinh thần vào ký duyệt.

Sau đó, khi Quân Nhật Đình trở về, người giúp việc ở nhà chính đi tới truyền lời, mời hai người tới nhà chính ăn cơm.

Lúc ấy, Hứa Thanh Khê mới nhớ đến hôm nay đúng là thời điểm cả nhà cùng ăn bữa cơm chung.

Cô ăn mặc rất đơn giản, đợi Quân Nhật Đình tắm giặt xong xuôi rồi mới cùng nhau đi tới nhà chính.

Trong phòng ăn, ông Hai Phong và bà Kim Hồng đều đã ngồi vào bàn ăn.

Quân Phong Lan nhìn Hứa Thanh Khê ung dung bước tới, bất mãn mà bĩu môi.

Nhưng mà ngại có Quân Nhật Đình ở đây, cô ta cũng chỉ có thể nghẹn lại.

Hứa Thanh Khê cũng nhận ra được vẻ mặt bất mãn của cô ta, cũng không để trong lòng, mỉm cười chào hỏi với ông Hai Phong.

“Con chào ông nội ạ.”

Nói xong, cô nhìn sang bà Kim Hồng cùng mấy người khác, thản nhiên cười nói: “Con chào bố, mẹ, cô út.”

Bà Kim Hồng giả bộ như không nghe thấy, Quân Thanh lãnh đạm gật đầu.

Ông Hai Phong liếc mắt nhìn bọn họ một lượt, mày nhíu lại, trong mắt hiện rõ vẻ bất mãn.

Vốn dĩ là ông muốn quát mấy người đó, nhưng lại nghĩ tới hôm nay khó lắm cả gia đình mới có thể sum họp nên đành cố nén tức giận, cười chào đón với Hứa Thanh Khê.

“Thanh Tuệ, mau tới đây ngồi đi, đừng có khách sáo như vậy.”

Hứa Thanh Khê gật đầu, đi theo Quân Nhật Đình ngồi vào chỗ.

Trong bữa tối, mấy người đàn ông cùng nhau nói về chuyện công ty, còn không biết có phải do trước đó có mâu thuẫn không, nhưng Hứa Thanh Khê cùng đám người kia cũng không nói với nhau câu nào.

Ông cụ thấy thế, trong lòng muốn chiếu cố Hứa Thanh Khê, lại nghĩ tới những chuyện xảy ra với công ty nhà họ Hứa trong hai ngày qua, quan tâm hỏi: “Thanh Tuệ, rất nhiều chuyện đã xảy ra với gia đình bên kia trong hai ngày qua, cháu không sao chứ?”

Hứa Thanh Khê nghe được thế cảm thấy hơi sửng sốt, sau hiểu được là ông cụ đang quan tâm cô bèn cười nói: “Đã không còn việc gì rồi, ông nội không cần lo lắng đâu ạ.”

Vừa nói xong, bà Kim Hồng khẽ cười giễu một tiếng.

“Đừng cho là tôi không biết, việc gia đình cô sở dĩ có thể giải quyết nhanh như vậy là nhờ Quân Nhật Đình nhà chúng tôi âm thầm giúp đỡ, bằng không gia đình các cô đã sớm sụp đổ rồi.”

Hứa Thanh Khê mím môi, không thể phủ nhận, chuyện này đúng là nhờ Quân Nhật Đình.

Chính là lời nói của bà ta rất khó nghe khiến cho lòng của cô cảm thấy không hề thoải mái.

Ngay tại lúc cô định nói thì Quân Nhật Đình mở miệng.

“Mẹ, mẹ đừng mẹ đừng nói thế với Thanh Tuệ, lần này nếu không nhờ có ý kiến của cô ấy, công ty chúng ta có thể sẽ bỏ lỡ một kế hoạch tốt đấy.”

Anh nói xong, mỉm cười nhìn Hứa Thanh Khê, sau đó nói tới chuyện nghiên cứu và phát triển con chíp kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.