Hà Văn Tuấn hiểu ý tổng giám đốc nhà mình, sau khi cúp điện thoại thì lập tức sắp xếp.
Vào ban đêm, người của bọn họ và cảnh sát đều rút xuống núi.
Theo chân bọn họ rời đi thì ở một cái góc chết phía đông rừng cây xuất hiện mấy bóng người.
“Thủ lĩnh, những người đó đi rồi.”
Bọn họ quan sát hồi lâu, sau đó che dấu dấu vết lùi về chỗ ẩn thân, báo cáo cho Thiên Sát.
“Bây giờ chúng ta có đi không?”
Mấy tên đàn em dò hỏi.
Thiên Sát nhìn chân núi đen nhánh, nhắm mắt lại trầm giọng nói: “Cũng có thể là đối phương vờ lùi lại, quan sát thêm hai ngày nữa đi.”
Đàn em không có ý kiến.
Thiên Sát thấy thế thì quay người tìm một chỗ trống trải ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra liên lạc với người thuê mình, cũng chính là Diệu Tư.
Mà bên phía Diệu Tư, đợi mãi không nhận được tin tức thì trong lòng có dự cảm không tốt.
Còn không đợi anh ta gọi điện thoại hỏi thăm chuyện gì xảy ra thì Thiên Sát đã gọi tới, anh ta không chút do dự bấm nghe.
“Chuyện gì đã xảy ra? Không phải tôi muốn các anh đưa người về sao? Tại sao trong thời gian quy định tôi không thấy người?”
Điện thoại vừa kết nối thì anh ta bắn một tràng như pháo khiến sắc mặt Thiên Sát trầm xuống.
“Tin tức anh cho không đúng, đối phương cũng không phải là một phú hào đơn giản, bây giờ tất cả chúng tôi đều bị vây ở trên núi, dựa theo hiệp ước thì anh phải bồi thường cho chúng tôi, còn phải nghĩ cách đón chúng tôi đi ra ngoài!”
Diệu Tư nghe vậy thì giận không nói nên lời.
Trong lòng thầm mắng Thiên Sát là đám vô dụng, ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được.
Tuy nhiên anh ta mắng thì mắng nhưng vẫn không thể không đồng ý với yêu cầu của Thiên Sát.
Dù sao đúng là tin tức anh ta cho không đúng, lại thêm nếu những lính đánh thuê này tổn thất một người thì anh ta phải đền bù một số tiền lớn.
Nếu bắt được người thì anh ta cũng cam tâm tình nguyện giao tiền.
Nhưng vấn đề là những người này không bắt được người, chuyện này tương đương với một vụ mua bán lỗ vốn.
“Tôi đã biết, tôi sẽ điều người tới, chờ người tới thì các anh tìm cơ hội xuống núi tụ hợp với bọn họ.”
Thiên Sát lạnh lẽo ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Cứ như vậy, một ngày trôi qua.
Dưới núi không có bất cứ động tĩnh gì, Thiên Sát phái ra đàn em đi điều tra nhưng cũng không thấy gì khả nghi.
Đang lúc hắn ta suy đoán có phải là người của Quân Nhật Đình rút đi thật hay không thì người phụ trách đang ở trên đường cao tốc cách chân núi ba cây số về phía đông, nửa giờ sau sẽ sau khi cúp điện thoại thì cũng không do dự mà triệu tập đàn em bắt đầu xuống núi.
Nhưng ngay khi bọn họ hành động thì đồng thời thám tử bên phía Hà Văn Tuấn cũng phát hiện tung tích của bọn họ.
“Trợ lý Hà, những người đó hành động.”
Hà Văn Tuấn nghe vậy thì cầm lấy kính viễn vọng quan sát.
“Dựa theo lệnh của tổng giám đốc, chờ người xuống núi thì bắt.”
Khi xác định đúng là người lệnh.
Thiên Sát không biết hành động của bọn họ đã bị người ta để mắt tới.
Khi xuống núi thì bọn họ vốn định tới khu nhà dân gần đó rửa mặt một phen.
Dù sao mấy ngày nay vẫn luôn ở trên núi, trên người đã dơ bẩn không chịu nổi.
Ai ngờ còn chưa tới gần khu nhà dân thì bọn họ bị người của Hà Văn Tuấn bao vây.
“Thủ lĩnh, không xong, có mai phục.”
Mười mấy người tựa lưng cũng tức giận không thôi.
Hiển nhiên là người ta đã chờ sẵn ở đây chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới, chỉ là so xem ai kiên nhẫn hơn ai thôi.
“Mở đường máu!”
Hắn ta không chút nghĩ ngợi ra lệnh, đám người nghe vậy thì lập tức dây dưa với người của Hà Văn Tuấn.
Nhưng mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn ở trên núi, vũ khí đã bị tiêu hao không ít trong lần giao chiến trước bị tới tận răng như Hà Văn Tuấn được.
Không đầy một lát thì bọn họ rơi vào thế yếu.
Thiên Sát nhìn thấy vậy thì trong lòng nôn nóng, nhất là anh em của mình đã bị tổn thất mấy người rồi.
Cũng trong lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng xe.
Thiên Sát nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Bởi vì hắn ta nghĩ đó là người tới tiếp ứng.
Bên phía Hà Văn Tuấn thì khi nhìn thấy đội xe vũ trang đó tới thì vẻ mặt ai cũng trở nên nghiêm túc.
Mà khi những người tới trợ giúp đó nhìn thấy bên này đang giao chiến thì không nói một lời mà lao thẳng vào vòng chiến.
Dù sao nhiệm vụ của bọn họ là phải dẫn những lính đánh thuê này đi.
Có bọn họ gia nhập, cục diện bất lợi của bọn họ bị đánh vỡ.
Mấy người Thiên Sát cũng phản kháng lại.
Hà Văn Tuấn thấy tình thế không đúng thì lập tức gọi người tới tiếp viện.
Hai phe quyết đấu hơn một giờ thì bên phía Hà Văn Tuấn mới dùng nhân số nghiền ép bên kia, giành được thắng lợi cuối cùng.
Bọn người Thiên Sát và những người tới đây trợ giúp đều bị bắt sống.
Hà Văn Tuấn dẫn theo những người này trở lại nội thành, chờ thu xếp xong mới báo cáo cho Quân Nhật Đình.
“Tổng giám đốc, người đã bắt được, bước kế tiếp phải làm gì?”
Quân Nhật Đình nghe tin bắt được người thì ánh mắt lóe lên vẻ u ám: “Các cậu thẩm vấn trước đi, tôi tới ngay.”
Hà Văn Tuấn nhận lệnh.
Sau khi cúp điện thoại, Quân Nhật Đình trở lại phòng bệnh.
“Thanh Tuệ, anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến, nếu tối nay không có trở về thì em nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì dặn dò Mạc Ly hoặc gọi điện thoại cho anh.”
Anh không nói chuyện bắt được người cho Hứa Thanh Khê ngay mà muốn xác nhận rồi mới nói.
Hứa Thanh Khê gật đầu: “Anh mau đi đi, trên đường cẩn thận, đừng để mình mệt mỏi quá.”
Quân Nhật Đình gật đầu, quay người rời đi.
Chờ ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn thấy Mạc Ly canh giữ ở cửa phòng bệnh thì trầm giọng dặn dò: “Chăm sóc mợ chủ cho tốt.”
Mặc dù Mạc Ly không muốn nhưng chỉ đành nghe theo.
Sau đó anh lái xe rời khỏi bệnh viện, đi tìm Hà Văn Tuấn.
Nửa giờ sau, Quân Nhật Đình đi tới một căn nhà khác đứng tên anh.
“Tổng giám đốc.”
Hà Văn Tuấn nhận được tin tức thì đã ra cổng chờ sẵn, thấy anh tới thì vội đi lên đón.
“Người bị nhốt ở đâu? Thẩm vấn được gì không?”
Quân Nhật Đình nhìn thấy cậu ta thì lập tức hỏi thăm kết quả.
“Những người đó không chịu nói gì cả, tuy nhiên có thể xác định những người bắt mợ chủ đi trước đó đều là lính đánh thuê nổi tiếng trên thế giới.”
Hà Văn Tuấn thành thật trả lời, Quân Nhật Đình trầm mặt xuống.
Anh không nói gì mà đi tới căn phòng giam giữ đám người Thiên Sát.
Trong phòng, mấy người Thiên Sát còn đang bị tra hỏi.
Quân Nhật Đình đứng ở cổng nhìn một hồi, những người này đều không hề tiết lộ chút tin tức nào liên quan đến người thuê hoặc là kế hoạch của bọn họ.
“Được rồi, không cần thẩm vấn, giam lại bọn họ.”
Quân Nhật Đình từ bỏ thẩm vấn.
Dù sao anh cũng biết kẻ đứng sau chuyện này, bắt những người này thẩm vấn chỉ vì muốn biết bọn họ có thuê ai khác hay không thôi.
“Tình huống bên JK sao rồi?”
Anh vừa hỏi thăm vừa xoay người đi tới phòng làm việc.
JK cũng chính là công ty của Diệu Tư, Hà Văn Tuấn nhớ tới tin tức mới nhất mà cậu ta nhận được, cung kính trả lời: “Bây giờ bọn họ vẫn còn loạn tùng phèo lên, công ty bị ngừng kinh doanh kiểm tra, mấy chỗ sản nghiệp đều có vấn đề, nhất là nguồn kinh tế chủ yếu của bọn họ là xưởng thuốc, bị điều tra rất nghiêm.”
Quân Nhật Đình nghe nói vậy thì giữa lông mày hiện lên oán hận.
Bây giờ đã không còn nguy hiểm, cũng tới lúc anh tính sổ với người đàn ông đó.
Đặc biệt là anh nhớ tới Hứa Thanh Khê đến bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường.
Nếu không lột da người đàn ông đó thì anh vẫn còn cảm thấy có lỗi với Hứa Thanh Khê.