Quân Thanh nghe bà Kim Hồng nói vậy cũng không cảm thấy bà ta nói quá.
Có một số chuyện mặc dù ông không nói, nhưng trong lòng cũng rõ ràng.
Trong khoảng thời gian này, bên chi nhánh công ty bên đó luôn xảy ra chuyện, không ít cổ đông đều có ý kiến, chỉ là xem ở tổn thất không lớn lắm lại thêm kịp thời giải quyết nên mới không có ai gây sự.
Nhưng chuyện như vậy nếu là chỉ bỏ qua thì khó đảm bảo cổ đông công ty không có ý kiến, thậm chí sẽ sinh ra ý đồ khác.
“Chuyện này tôi đã biết, tôi sẽ nghĩ cách điều Nhật Đình đi.”
Cân nhắc một phen, trong lòng Quân Thanh đã có quyết định.
Bà Kim Hồng cũng hết sức đồng ý với quyết định này.
“Được, ông điều Nhật Đình đi, tôi tìm cơ hội đuổi người phụ nữ đó đi, trả lại yên tĩnh cho nhà chúng ta.”
Đương nhiên Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không biết mấy chuyện này.
Hai người tiễn bà Kim Hồng đi thì lại đùa giỡn một hồi, Hứa Thanh Khê hơi mệt nên lên giường nằm nghỉ.
Quân Nhật Đình đắp kín chăn cho cô xong mới rón rén rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Văn Tuấn.
“Tình huống bên núi bên đó thế nào rồi?”
Bởi vì liên tục vài ngày mà không có tin tức, anh không thể không tự mình gọi điện thoại hỏi một chút.
“Người của chúng ta và cảnh sát còn chưa đạt được tin tức cụ thể, tuy nhiên có thể khẳng định những người đó là người chuyên nghiệp đã được huấn luyện, có thể tác chiến ẩn nấp trong rừng cây.”
Hà Văn Tuấn cung kính báo cáo, nói ra suy đoán của cậu ta về đám người đó.
Quân Nhật Đình rũ mắt xuống: “Các cậu tiếp tục tìm, theo dõi chặt chẽ mấy giao lộ trong núi cho tôi.”
Lần này anh quyết tâm bắt lấy mấy người đó, cho người đứng sau bọn họ một bài học.
Hà Văn Tuấn cũng hiểu, vâng một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cũng trong lúc đó, nhà họ Quân.
Quân Thanh thảo luận với bà Kim Hồng xong thì trở về tổng công ty.
Ông ngồi trầm tư ở văn phòng, suy nghĩ xem có cách nào đẩy Quân Nhật Đình ra hay không.
Không lâu sau thì ông nghĩ ra một cách, hơn nữa còn là một hòn đá tiễn hai con nhạn.
Chỉ đó hai người đi tới tập đoàn Lê Thị.
Ông Lê biết Quân Thanh tới thì hơi kinh ngạc.
“Hôm nay người đi đón anh chứ.”
Quân Thanh khách sáo cười cười, nói mục đích ông tới hôm nay: “Không cần khách sao như vậy, hơn nữa lần này cũng không phải là việc riêng, tôi có một hạng mục không tệ, định hợp tác với Lê Thị, anh xem xem có ổn không?”
Dứt lời, trợ lý bên cạnh đưa tài liệu đã chuẩn bị xong tới.
Ông Mộ thấy thế thì sửng sốt một chút mới kịp phản ứng.
Ông ta mỉm bạc hơn một giờ, chờ khi Quân Thanh đi ra thì hai nhà đã quyết định hợp tác với nhau.
“Đến lúc đó sẽ giao cho Nhật Đình toàn quyền phụ trách hợp tác này, đến lúc đó có vấn đề gì thì quý công ty có thể đi tìm Nhật Đình.”
Lúc gần đi, Quân Thanh nói một câu đầy ẩn ý với ông Lê.
Ông Lê cũng hiểu được ẩn ý trong câu nói đó, hơn nữa ông ta mỉm cười gật đầu.
Chờ Quân Thanh rời đi thì ông ta mới thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêng đầu dặn dò: “Đi gọi giám đốc tới, nói tôi có chuyện tìm nó.”
Lê Ngọc Mỹ nghe điện thoại từ trợ lý của cha mình thì từ bên ngoài chạy về công ty.
“Bố, bố tìm con có chuyện gì không?”
Cô ta đẩy cửa đi vào văn phòng chủ tịch, dò hỏi.
Ông Mộ nhìn thấy cô ta thì ngoắc tay nói: “Con qua nhìn hạng mục này xem.”
Lê Ngọc Mỹ không nghi ngờ gì, đi qua xem xét, khi nhìn đến là hợp tác với nhà họ Quân thì hơi nghi hoặc và kinh ngạc một chút.
Nhưng càng nhiều hơn là mừng rỡ, bởi vì hạng mục này có thể tạo cơ hội cho cô ta tới gần Quân Nhật Đình.
Vốn cô ta còn đang buồn rầu muốn tìm cách tới gần Quân Nhật Đình, không ngờ cơ hội tới kịp lúc như vậy.
“Bố, con thấy hạng mục đầu tư này không nhỏ, giao cho những người khác thì hơi rủi ro, chi bằng để cho con quản lý.”
Ông Lê nhìn nét mừng rỡ trong mắt cô ta thì sao không biết ý nghĩ của cô ta được, cười nói: “Vốn gọi con tới chính là muốn giao cho con phụ trách, nếu con cũng đồng ý thì hạng mục này sẽ giao cho con, phải làm cho tốt đó.”
Lê Ngọc Mỹ mừng thầm, liên tục cam đoan: “CBố, yên tâm, hạng mục này con chắc chắn sẽ làm tốt.”
Cùng lúc đó, bên phía Quân Nhật Đình cũng là như vậy.
Quân Thanh trở lại công ty thì gọi ngay cho Quân Nhật Đình.
“Nhật Đình, chỗ này có một hạng mục của công ty của chúng ta cần hợp tác với tập đoàn Lê Thị, bên này cha đã bàn xong với bọn họ, chuyện về sau thì giao hết cho con phụ trách. Con tập trung làm cho tốt đó, hạng mục này ban giám đốc rất xem trọng nó, tuyệt đối không thể để xảy ra sai xót.”
Quân Nhật Đình gật đầu: “Con biết rồi, đến lúc đó con sẽ làm cẩn thận.”
Hai người lại nói vài câu chuyện làm ăn mới cúp điện thoại.
Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình ở bên cạnh mình nửa ngày thì có vô số cuộc điện thoại công việc gọi tới, hơi đau lòng.
“Nhật Đình, công ty có việc thì anh đi làm trước đi.”
Cô không muốn Quân Nhật Đình quá mệt mỏi, tuy nói mình có chút không nỡ nhưng cô vẫn hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
Quân Nhật Đình nghe cô nghĩ một đằng nói một nẻo vậy thì hơi nhíu mày, cười nói: “Muốn anh đi?”
Hứa Thanh Tuệ nhìn anh, há to miệng không biết trả lời như thế nào.
Thật lòng mà nói thì cô không muốn Quân Nhật Đình rời đi.
Nhưng hiện thực cũng không phải là do cô muốn là được...
Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê trầm mặc, sao lại không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Anh cất điện thoại, đi đến bên giường bệnh, vuốt đầu Hứa Thanh Khê, dịu dàng nói: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, khi em còn chưa khỏe hẳn thì anh còn chưa yên tâm rời đi.”
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế thì trong lòng ấm áp.
Cô cảm động nhìn Quân Nhật Đình, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Cô còn chưa nói hết thì bị Quân Nhật Đình ngắt lời: “Hơn nữa anh luôn cảm thấy nếu anh không trông chừng em thì em sẽ lại làm cho mình bị thương, cho nên anh phải chờ em khỏe hơn một chút, ít nhất không còn khiến cho anh lo lắng nữa.”
Hứa Thanh Khê nghe anh nói lời tâm tình nhưng không giống lời tâm tình này thì mặc dù có chút áy náy nhưng lại thấy ngọt ngào nhiều hơn.
Cứ như vậy, Quân Nhật Đình ở lại bệnh viện chăm sóc cho Hứa Thanh Khê.
Hai ngày sau lại rất bình tĩnh khiến Hứa Thanh Khê có cảm giác như thời gian ngừng lại.
Lúc này, mấy người Hà Văn Tuấn tìm kiếm trên núi, cuối cùng cũng tra được một chút tung tích của Thiên Sát.
“Tổng giám đốc, bên này chúng ta tìm được một chút vết tích, tuy nhiên đối phương rất giảo hoạt, mỗi lần chúng ta truy qua thì hắn ta biến mất không thấy.”
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì cũng không tức giận.
Từ trước đó Hà Văn Tuấn báo cáo một lần thì anh đã đoán được có thể những người này là lính đánh thuê đã được huấn luyện chuyên nghiệp, năng lực tác chiến dã ngoại của những người này rất mạnh, muốn bắt được mấy người này thì phải nghĩ cách khác.
Nghĩ đến đây, anh nheo mắt lại, trong ánh mắt nguy hiểm như có tính toán gì đó.
“Hà Văn Tuấn, thông báo một chút đi, gọi tất cả mọi người tối này rút khỏi đó, bao gồm cả cảnh sát.”
Hà Văn Tuấn không hiểu, hỏi: “Tổng giám đốc, chúng ta không bắt người nữ sao?”
Quân Nhật Đình nhếch môi cười lạnh: “Đương nhiên là phải bắt, nhưng tôi muốn bọn họ tự sa đầu vào lưới, sau khi mấy cậu rút đi thì đóng quân cách chân núi một cây số theo dõi cho tôi.”