Hứa Thanh Khê nghe được những lời “Cây ngay không sợ chết đứng” của Hứa Hải Minh cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười.
Lại càng cảm thấy hết sức vô lý.
"Hứa Hải Minh, đây là chuyện của công ty nhà họ Hứa, dựa vào đâu mà ông lại cảm thấy là Quân Nhật Đình sẽ giúp đỡ ông."
Cô lạnh giọng chất vấn, Hứa Hải Minh trả lời không chút nghĩ ngợi: "Dựa vào việc tao là bố vợ của nó."
Hứa Thanh Khê ngây người ra, sau đó kịp thời phản ứng lại, nhếch miệng đầy châm chọc.
"Ông đúng là nói mà không biết xấu hổ, có bố vợ nhà ai giống như ông không, lúc nào cũng muốn được lợi ích."
Bị cô nói trúng, sắc mặt Hứa Hải Minh có hơi không kìm nén được tức giận.
Ông ta vừa tức vừa thẹn nói: "Hứa Thanh Khê, tốt nhất là mày nên biết, tao đây không phải đến tìm mày để thương lượng, mà là muốn kêu mày thực hiện.”
Hứa Thanh Khê giận đến nỗi cả người run rẩy.
"Vậy thì có lẽ phải khiến ông thất vọng rồi, chuyện này tôi không làm được, và cũng sẽ không làm!"
Cô nghiến răng nghiến lợi từ chối.
Dường như là Hứa Hải Minh đã sớm đoán ra được cô sẽ từ chối như vậy, cười lạnh nói: "Mày không làm được cũng phải làm, đừng quên mẹ của mày vẫn còn ở trong tay tao.”
Hứa Thanh Khê thấy ông ta lại mang mẹ ra để uy hiếp mình lần nữa, thì tức giận đến nỗi trực tiếp nổ tung.
"Hứa Hải Minh, ông còn..."
Những lời tức giận của cô còn chưa nói hết, điện thoại đã bị Hứa Hải Minh thẳng tay ngắt máy.
"Khốn kiếp!"
Hứa Thanh Khê gắt gao trợn mắt nhìn bị điện thoại bị ngắt máy, lửa giận đùng đùng.
Cô cũng không dám tưởng tượng đến cảnh nếu như cô nói chuyện này cho Quân Nhật Đình biết, anh sẽ thấy mình như thế nào.
Chỉ sợ là trong mắt anh, cô và nhà họ Hứa đều là những con quỷ hút máu, vô cùng tham lam, không ngừng kiếm lợi ích từ chỗ anh.
Hứa Thanh Khê vừa nghĩ tới đây, từ tận đáy lòng liền kháng cự lại.
Nhất là nghĩ đến việc có lẽ Quân Nhật Đình sẽ vì vậy mà càng thêm chán ghét cô, trong lòng khó chịu như có kim châm.
Nhưng nếu không nói thì mẹ ở bên kia sẽ gặp nguy hiểm.
Từ mấy lần đọ trí trước, cô nhìn ra được, nếu như người đàn ông kia không đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua.
Ngay lúc này, Hứa Thanh Khê rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cùng lúc đó, tại Tập đoàn Phong Quân.
Hà Văn Tuấn đã tra được người đứng sau lưng thao túng nhà họ Hứa, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ chạy tới phòng làm việc của Tổng giám đốc báo cáo.
"Tổng giám đốc, điều tra ra rồi, lần này, nhà họ Hứa đúng là bị người khác hãm hại."
Quân Nhật Đình nghe nói như vậy, dừng công việc trong tay lại, ngước mắt lên nhìn về phía cậu ấy.
"Người đứng sau lưng là ai?"
Hà Văn Tuấn cung kính nói: "Là nhà họ Lâm, bố của cô Gia Nghi."
Quân Nhật Đình cau mày, ánh mắt vô cùng khó hiểu.
"Nhà họ Hứa đắc tội với nhà họ Lâm khi nào vậy?"
Hà Văn Tuấn lắc đầu: "Tôi đã điều tra rồi, hai nhà chưa từng xuất hiện cùng lúc bao giờ cả."
Cậu nói đến đây, dường như là nghĩ ra điều gì, rầu rĩ nói: "À... Nếu như không nói là xuất hiện cùng lúc thì cũng chỉ có thể là ân oán giữa mợ chủ và cô Gia Nghi, chẳng lẽ ông Lâm đây là đang thay cô Gia Nghi dạy dỗ mợ chủ, xuống tay với nhà họ Hứa?"
Quân Nhật Đình cau mày, cảm thấy khả năng này không quá lớn.
Chưa kể thân phận của chú Lâm là gì, nếu như thật sự muốn so đo, nhà họ Lâm hẳn sẽ nhằm vào anh mới đúng chứ.
Dù sao cũng là anh đuổi Lâm Gia Nghi đi.
Anh nghĩ tới đây, lại thay đổi suy nghĩ, nghĩ đến oán hận chất chứa của Lâm Gia Nghi với Hứa Thanh Tuệ, lại cảm thấy thật sự cũng không phải không có khả năng với nhà họ Hứa.
Đúng lúc anh định nhìn thêm chút nữa thì bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm của Hà Văn Tuấn.
"Trước kia dù có thế nào cũng không nhìn ra Tổng giám đốc lại là một người đàn ông chuyên gây họa, mợ chủ cũng thật là xui xẻo đi."
Quân Nhật Đình thoáng nghe được, mặt tối sầm lại: "Cậu đang nói cái gì thế?"
Anh đột nhiên lên tiếng làm cho Hà Văn Tuấn sợ hết hồn, vội vàng che giấu nói: "Khụ khụ... Tôi không nói gì cả, Tổng giám đốc, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Có muốn giúp đỡ nhà họ Hứa không?"
Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc cậu một cái, khiến cho Hà Văn Tuấn cảm thấy chột dạ không thôi, sau đó mới hừ lạnh nói: "Yên lặng theo dõi diễn biến tình hình, để xem nhà họ Lâm muốn làm cái gì."
Hà Văn Tuấn vội vàng gật đầu, lại sợ Quân Nhật Đình sẽ tính toán đến chuyện cậu ấy vừa nói xấu, sau khi không thấy anh hỏi gì nữa liền xin phép rời đi.
Quân Nhật Đình sao lại không biết suy nghĩ của cậu ấy chứ, chẳng qua là không thèm tính toán, xua tay bảo cậu ấy rời đi.
Sau khi cậu rời đi liền lập tức cho người theo dõi nhà họ Lâm.
Mà Nhà họ Lâm bên này, cũng không biết tình hình.
Lâm Gia Nghi thấy nhà họ Hứa bắt đầu gặp xui xẻo, tức tối trong lòng cũng tan đi được một chút.
Nhưng mà thế này vẫn còn chưa đủ!
Cô ta muốn kẻ hèn hạ Hứa Thanh Tuệ kia biến thành một con chó lang thang, không nơi nương tựa.
Mà cô ta cũng biết, lần này, có thể khiến cho nhà họ Hứa bị tổn thất nặng nề, bố cũng giúp không ít việc trong đó.
"Đi pha cho tôi một ấm trà Tân Xuân.”
Tâm trạng cô rất vui vẻ, vẫy tay bảo người giúp việc chuẩn bị loại trà mà bố Lâm thích nhất, sau đó bưng ấm trà ngon chạy vào trong phòng làm việc của bố.
"Bố."
Cô gõ cửa đi vào, đặt ly trà trong tay lên bàn, cười tủm tỉm nhìn bố Lâm.
Bố Lâm thấy vậy, chân mày giãn ra cười nói: "Nói đi, đến tìm bố làm gì?"
Lâm Gia Nghi thấy bố liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cũng không chút khách sao trực tiếp nói ngay vào vấn đề chính: "Con muốn biết bố giúp con đối phó với nhà họ Hứa, có phải còn có kế hoạch sau đó nữa hay không?"
Bố Lâm thấy dáng vẻ cô đầy mong chờ, ánh mắt lóe lên nói: "Chẳng bao lâu nữa đâu, chờ nhà họ Hứa đại loạn, nhà họ Quân tự nhiên sẽ không còn coi trọng bọn họ nữa. Đến lúc đó, đây chính là cơ hội để con được gả vào nhà họ Quân."
"Cho nên bước tiếp theo của bố chính là tới nhà họ Quân bàn chuyện kết hôn sao?"
Lâm Gia Nghi mừng rỡ hỏi, bố Lâm gật đầu.
"Ừ, nhưng trước mắt không cần nóng vội.”
Ông ta vừa nói, vừa bày mưu tính kế, nheo mắt lại: "Có nói thì cũng phải chờ đến lúc Hứa Thanh Tuệ đi cầu xin Quân Nhật Đình giúp nhà họ Hứa. Đến lúc đó, con lại tới chỗ bà Kim Hồng bên kia nói vài câu, lúc ý, tất cả mọi người trong nhà họ Quân đều không ưa Hứa Thanh Tuệ, con thể hiện tốt một chút, bà Kim Hồng bên kia tất nhiên là sẽ không nhịn được nữa mà để cho con bước qua cửa."
Lâm Gia Nghi nghe xong lời của bố Lâm, ánh mắt tràn đầy hi vọng, khóe miệng cong lên.
Dường như là cô ta đã nhìn thấy cảnh Hứa Thanh Tuệ bị đuổi ra khỏi nhà họ Quân, mà cô ta cũng đã thành công thay thế Hứa Thanh Tuệ, trở thành mợ chủ của nhà họ Quân.
Nhưng không ngờ rằng Hứa Thanh Khê lại không nói gì cả.
Buổi tối hôm đó, bởi vì trong lòng Hứa Thanh Khê đang có phiền muộn nên không tài nào ngủ được, đành làm việc trên bàn vẽ thiết kế.
Vẽ xong một bức tranh thì trời cũng đã khuya, Quân Nhật Đình trở về.
"Cô không nghỉ ngơi đi à?"
Anh nhìn Hứa Thanh Khê, cau mày hỏi.
Hứa Thanh Khê nghe vậy, đơ mặt, cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Không ngủ được, lại có chút linh cảm, nên đành ngồi vẽ một lúc.”
Quân Nhật Đình cau mày, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, trong lòng không hề tin tưởng lời của cô.
Ngược lại, lại tưởng Hứa Thanh Khê chưa đi ngủ là vì chờ anh về nói chuyện của nhà họ Hứa.
Dù sao thì trước kia cũng như vậy.
"Phải không?"
Anh hỏi ngược lại, Hứa Thanh Khê hơi sững người.
Cô nghi ngờ nhìn sang, không rõ ý của anh là gì.
Nhưng mà cô không nhìn ra điều gì từ trên mặt Quân Nhật Đình cả, nghĩ đến anh về trễ như vậy, theo bản năng quan tâm nói: "À, anh ăn cơm chưa? Có muốn tôi đi chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn khuya không?"
Quân Nhật Đình thấy vậy, đôi mắt híp lại, không hiểu nổi người phụ nữ trước mắt này.
Người này cố ý đợi anh đến nửa đêm, nhưng không nói chữ nào, ngược lại còn hỏi anh có ăn cơm không?
Cô đây là không có ý định nói sao, hay là cảm thấy Nhà họ Hứa xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ hỗ trợ, cho nên mới vô ưu vô lo như thế?
Quân Nhật Đình cảm thấy tỷ lệ của vế sau lớn hơn.
Nếu không phải là bởi vì như thế thì người phụ nữ này sao có thể giữ được bình tĩnh như bây giờ. Chỉ sợ là vừa rồi lúc anh vừa trở về đã vội vã chạy đến cầu xin.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác khó chịu.