Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 158: Chương 158: Ông đây phải khiến kẻ đó đẹp mặt




Theo sự xuất hiện của những tin tức này, trên mạng cũng dâng lên một làn sóng rầm rộ.

Đương nhiên đều là mặt xấu.

Dù sao một nghĩa địa thì xây cái gì không xây, lại đi xây Khu nghỉ dưỡng, còn là suối nước nóng. Chuyện này không phải là hại người sao?

“Nhà họ Hứa này đúng là mất lương tâm rồi, đến loại tiền này mà cũng muốn kiếm.”

“Gian thương. Quả nhiên là dùng đến tận cùng, cũng không sợ hồn ma dưới đất, người ta tìm đến ông ta.”

“Ông ta thì có gì mà phải sợ, không phải nói có tiền thì có thể sai quỷ đẩy cối xoay sao.”

“Còn không phải sao. Nhưng mà cho dù ông ta không sợ, thì sớm muộn báo ứng cũng đến ở chỗ khác.”

“Nhưng tôi muốn thấy ông ta bị báo ứng bây giờ. Có ai theo tôi, đến chắn ở công ty nhà họ Hứa!”

“Có, có, nhìn không thuận mắt những người có tiền này từ lâu rồi.”

Dư luận dựa theo có người cố tình dẫn dắt tiết tấu, làm sự việc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Về sau, không chỉ có người đến tập đoàn nhà họ Hứa gây chuyện, mà cổ phần của công ty nhà họ Hứa cũng dần dần rớt giá.

Bên phía Hứa Thanh Khê cũng đã xem thấy tin trên mạng.

Cô thấy sự tức giận của cộng đồng mạng, nói không ra được trong lòng có cảm giác gì.

Trong sự phức tạp lại xem lẫn hả giận.

Sau khi cô xem một lúc liền đặt điện thoại sang bên cạnh, không chú ý đến nữa.

Dù sao chuyện này cô cũng không giúp nổi.

Cùng lúc này, bên phía Hứa Hải Minh đã bị tiết tấu trên mạng làm cho sứt đầu mẻ trán, không ngừng nổi giận đùng đùng.

“Sao lại biến thành thế này? Tin tức trên mạng là ai đưa ra? Phòng quan hệ công chúng đâu? Vì sao đến giờ cũng không có chút phòng ngừa tin đồn nhảm nào!”

Ông ta liên tục chất vấn, trợ lý bị ông ta quát cho đến nơm nớm lo sợ.

“Bên phòng quan hệ công chúng đã chuẩn bị bản thảo, tin tức trên mạng còn chưa điều tra ra là ai đưa tin.”

Hứa Hải Minh nghe đến đây thì bùng nổ tức giận.

“Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa chuẩn bị xong bản thảo. Tôi nuôi đám bỏ đi sao? Còn cả cái gì mà chưa điều tra ra. Bây giờ lập tức đi điều tra cho tôi là ai đứng phía sau chơi xấu chúng ta!”

Đúng vậy. Ngay sau khi xảy ra chuyện thế này, ông ta không tin tin tức trên mạng, mà là cảm thấy có người đang chơi xấu ông ta.

Trợ lý nghe thấy lời của ông ta, đứng im rất lâu.

“Chủ tịch, chuyện này không có ai chơi xấu chúng ta. Tôi đã cho người điều tra rồi, mảnh đất này quả thật là nghĩa địa.”

Hứa Hải Minh nghe thấy vậy, cả người đều cứng lại. Đợi đến khi ông ta phản ứng lại, lập tức cảm thấy chóng mặt hoa mắt, có chút đứng không vững.

“Chủ tịch, ông không sao chứ?”

Trợ lý thấy vậy, vội vàng đi lên trước đỡ lấy ông ta.

Hứa Minh Hải lại thất thần ngồi trên ghế làm việc, sắc mặt tái mét.

“Thôi xong rồi!”

Ông ta nói lẩm nhẩm.

Phải biết, lúc ban đầu, khi mảnh đất này được đưa ra đấu giá, được rất nhiều người nhìn trúng, thậm chí còn nói khoác nắm được là kiếm được đều không lỗ.

Mà khi đó đã có không ít công ty lớn nhìn trúng nó, ông ta vì có thể nắm được mảnh đất này mà đã dùng một nửa gia sản.

Giờ đây mảnh đất đến được tay rồi, nhưng còn chưa đợi ông ta vui mừng thì lại truyền đến tin tức này.

Mảnh đất này coi như là đã hỏng trong tay ông ta. Chính là ông ta muốn bán ra thì cũng không ai bằng lòng lấy!

Ông ta nghĩ đến điều này lại vừa tức giận, vừa không cam lòng.

“Cậu đi điều tra thêm lần nữa, mảnh đất đó thật sự là nghĩa địa!”

Trợ lý thấy vậy, chỉ có thể nhận lệnh đi điều tra lại.

Cùng lúc này, Quân Nhật Đình đã đến công ty cũng đã nghe nói chuyện này.

“Quả này nhà họ Hứa sợ là gặp họa rồi. Tình hình này rõ ràng là bị người ta tính kế rồi.”

Hà Văn Tuấn báo cáo xong, không nhịn được mà cảm thán nói: “Tôi nghe nói lúc bán mảnh đất này, có người cố ý ém tin tức này đi.”

Quân Nhật Đình không nói gì, anh híp mắt, nghĩ lại lời vừa rồi, trầm giọng nói: “Hiện giờ còn có thể điều tra ra người này không?”

Hà Văn Tuấn ngẩn người, phản ứng lại anh hỏi cái gì, lắc đầu, nói: “Hiện giờ điều tra thì sợ là không điều tra ra được, đã trôi qua nhiều ngày như vậy rồi. Hơn nữa, người đó lại là cố ý làm vậy, hẳn là đã xử lý dấu vết rồi,”

Quân Nhật Đình nhíu mày lắng nghe, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

“Cho dù đối phương cố ý làm, nhưng việc đấu thầu này bình thường rất nhiều người, mà vừa rồi cậu cũng đã nói, mấy công ty lớn đã đi, nhà họ Hứa trước mặt bọn họ cũng không đáng để ý đến. Mà ganh đua này đến cuối cùng lại để nhà họ Hứa nắm được mảnh đất, trong đó chắc chắn có điểm kỳ lạ.”

Hà Văn Tuấn nghe đến lời này thì ngớ ra.

Dường như thật sự có điều bất bình thường như vậy.

Nhưng cậu ấy suy nghĩ lại, nhà họ Hứa cũng coi là công ty lớn gì đó, tốn công sức tính kế như vậy, nếu như làm không tốt thì ngược lại dễ thành chuyển hòn đá tự đập chân mình.

Cậu cũng nói ra suy nghĩ này: “Tổng giám đốc, liệu có phải chúng ta nghĩ nhiều rồi không. Nhỡ may là nhà họ Hứa may mắn có được mảnh đất này…”

Lời cậu ta con chưa nói xong liền bị Quân Nhật Đình xua tay ngắt lời.

“May mắn là không thể nào. Không có chuyện trùng hợp như vậy. Mở họp báo xong liền bị vả mặt, rõ ràng là có người cố ý tính kế. Còn về vì sao thì… Cậu đi điều tra xem. Giờ đây nhà họ Hứa đầu tư một khoản lớn vào mảnh đất này, chính là cơ hội tốt để tấn công. Cậu xem thời gian này có ai ra tay với ông ta, thuận tiện điều tra rõ ràng chuyện ân oán trong chuyện này.”

Hà Văn Tuấn nhận lệnh rời đi.

Hai ngày tiếp theo, bởi vì có bàn tay phía sau giật dây, cho dù Hứa Hải Minh cho bộ phận quan hệ công chúng thức đêm xử lý thì sự tình vẫn không được xử lý quá tốt, ngược lại càng ngàng càng kịch liệt.

Thậm chí tin tức liên quan đến nguồn vốn công ty khó khăn cũng bị lộ ra ngoài, cổ phiếu lần nữa tụt dốc.

Tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Hứa đã rơi vào khủng hoảng tài chính, chuẩn bị phá sản. Cho dù Hứa Hải Minh ra mặt giải thích thế nào cũng vô dụng.

“Đáng chết! Đừng để ông đây biết là ai đứng đằng sau tính kế, bằng không ông đây phải cho kẻ đó đẹp mặt!”

Thời gian hai ngày đủ để khiến Hứa Hải Minh điều tra rõ ràng một vài chuyện.

Giờ đây ông ta đã biết chuyện này là bản thân ông ta đã mắc phải bẫy của người khác.

Chính vào lúc ông ta đã vô cùng tức giận, Trợ lý vội vàng chạy từ ngoài cửa vào.

“Chủ tịch, bên phía ngân hàng đã tạm dừng khoản vay của chúng ta.”

Hứa Hải Minh nghe được lời này thì sắc mặt sợ hãi.

“Chuyện là thế nào?”

“Có lẽ là đã nghe thấy lời đồn bên ngoài, cho rằng chúng ta không có khả năng vay, cho nên ép tài liệu của chúng ta xuống.”

Trợ lý co rúm vai, cẩn thận trả lời.

Sắc mặt Hứa Hải Minh lập tức trở nên khó coi.

Trợ lý nhìn thấy vậy, rất muốn quay người rời đi, tránh cho bị giận cá chém thớt.

Nhưng cậu ta vẫn còn có việc của công ty cần báo cáo, sao có thể đi. Cuối cùng chỉ có thể cứng đầu, tiếp tục nói: “Chủ tịch, trước đây chúng ta đã rút không ít vốn của các hạng mục khác. Giờ đây những hạng mục đó đều cần vốn xoay vòng, nếu không có vốn, thì rất nhanh sẽ loạn mất.”

Nói đến lời cuối cùng, cậu ta cũng không dám nhìn sắc mặt Hứa Hải Minh.

Mà lúc này, sắc mặt Hứa Hải Minh đã khó coi đến cực điểm.

Ngọn lửa tức giận vô bờ đang bùng cháy trong lòng ông ta, nhưng không ta không thể rối loạn.

Nếu ông ta rối loạn thì cả công ty liền rối loạn,

Ông ta cưỡng chế khiến bản thân bình tĩnh lại, lập tức nhìn về phía Trợ lý ở bên cạnh đang đợi ông ta trả lời, xua tay: “Cậu ra ngoài trước đi, chuyện này tôi sẽ xử lý.”

Trợ lý nhìn thấy ông ta không tức giận, thở phào một hơi, lập tức rời đi.

Theo việc cậu ta rời đi, Hứa Hải Minh rủ mắt, trầm tư một lúc, liền cầm lấy điện thoại trên bàn, ấn số điện thoại gọi đi.

Rất nhanh, điện thoại được kết nối, bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng của Hứa Thanh Khê.

“Có chuyện gì?”

Hứa Hải Minh cùng không vòng vo, vào thẳng chủ đề: “Tình hình gần đây của nhà họ Hứa, tao nghĩ có lẽ mày cũng đã nghe nói rồi. Phía ngân hàng từ chối cho chúng ta vay, tao muốn mày tìm Quân Nhật Đình, bảo cậu ấy nói chuyện với ngân hàng, hoặc là bảo cậu ấy trực tiếp bơm một khoản vốn vào cho công ty nhà họ Hứa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.