Lâm Gia Nghi thấy mọi người rời đi liền tức giận quay sang nhìn Hứa Thanh Khê. Nhìn xong cô ta cũng bỏ về chỗ của mình.
Lần này cô quá nóng lòng, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Còn đáng ghét hơn là khi con ả khốn nạn Hứa Thanh Tuệ đột nhiên thông minh đến mức đoán được việc đó là do cô ta làm.
Lại còn dám uy hiếp cô ta.
Nghĩ đến đây, mặt cô ta giận tím lại, suýt chút nữa không thở được.
Cô buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Đây là một cuộc chiến dài, lần thua này không đại biểu cho việc gì cả.
Thời gian còn rất nhiều, cô ta nhất định phải tóm được điểm yếu của con ả đê tiện kia.
Hứa Thanh Khê không biết những toan tính của Lâm Gia Nghi trong tương lai.
Cô ngồi vào ghế làm việc của mình. Cô nhìn Hà Thanh Vận đang ngồi cách đó không xa bằng ánh mắt “Trìu mến”
Mặc dù cô vừa hóa giải việc bọn họ đổ oan cho cô nhưng cô biết trong tương lai Lâm Gia Nghi tuyệt đối sẽ tìm nhiều cách hơn để dày vò cô.
Dù sao cô cũng làm cho cô ta ăn một cú thiệt thòi lớn đến như vậy.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ ngăn chặn mọi âm mưu của cô ta.
Thời gian còn lại thật là yên bình!
Cho đến khi tan làm thì Lâm Gia Nghi cũng không có xuất hiện. Những người khác ai nấy đều bận rộn.
Hứa Thanh Khê rất vui khi không bị ai làm phiền. Cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc ở trên bàn để chuẩn bị đi về.
Đang chuẩn bị đi về thì cô nhận được một cuộc điện thoại của Hứa Hải Minh.
“Có chuyện gì thế?”
Cô đi thẳng vào vấn đề.
Cô biết rằng người cha tốt này không bao giờ tìm cô khi không có việc gì cần nhờ cả.
“Không phải nói là đi gặp mẹ của mày sao? Tao đang ở dưới công ty chờ mày đây.”
Nói xong Hứa Hải Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Khi nghe thấy ông ta nói vậy thì Hứa Thanh Khê thu dọn một cách nhanh chóng.
Kể từ khi mẹ cô bị đưa đi, cô đã không gặp mẹ cô rất lâu rồi.
Rất nhanh cô liền tìm được Hứa Hải Minh dưới tầng.
Hai người đi đến một bệnh viện tư nhân ở vùng ngoại ô mà không nói với nhau câu nào cả.
Hứa Thanh Khê nhận ra rằng bệnh viện này là do nhà họ Hứa đầu tư. Bệnh viện này cũng được coi là bệnh viện hạng nhất tại thủ đô.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nó.
Ít nhất Hứa Hải Minh đã làm được những việc mà ông ta đã hứa. Cho mẹ của cô được trị liệu một cách tốt nhất.
“Mẹ của tôi ở đâu?”
Cô bỏ qua những gì cô đang lo lắng và nóng lòng muốn gặp mẹ của mình.
Cô rất muốn xem tình trạng hiện tại của bà.
Hứa Hải Minh tới. Sau đó ông ta đưa Hứa Thanh Khê đến khoa nội trú của bệnh viện. Cuối cùng, họ nhìn thấy Huỳnh Mai đang nằm trong phòng cách ly trên tầng cao nhất của khoa nội trú.
Mà toàn bộ cái tầng này chỉ có mỗi một mình Huỳnh Mai.
“Mẹ….”
Hứa Thanh Khê không thể cầm lòng được khi trông thấy Huỳnh Mai qua lớp kính cách ly.
Nước mắt của cô thẫm đẫm hai hốc mắt.
Tuy nhiên trong khu cách ly, Huỳnh Mai không phản ứng lại. Giọng nói của Hứa Hải Minh vang lên bên tai cô.
“Tao đã làm những gì mà tao đã hứa với mày.”
Hứa Hải Minh liếc mắt nhìn người phụ nữ trong phòng, lạnh lùng nói: “Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời thì tao có thể cân nhắc đưa mày đến xem bà nhiều hơn. Nếu không thì không có lệnh của tao thì mày sẽ chẳng gặp được bà ta đâu.”
Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy điều này, cô rời ánh mắt khỏi phòng cách ly.
Cô biết rằng Hứa Hải Minh đang cảnh báo cô. Ngoài ra cũng là để đề phòng cô tự ý lén lút đi gặp mẹ của mình.
Đột nhiên trong lòng cô tràn đầy căm tức.
Cô thực sự muốn biết lý do tại sao ông ta lại đối xử với hai mẹ con cô như vậy. Thậm chí ông ta còn đe dọa cô, cuối cùng thì ông ta muốn điều gì từ cô.
Tất nhiên cô đã nói ra suy nghĩ của mình.
“Tôi rất muốn biết rằng đối với ông thì hai mẹ con tôi là gì?”
Hứa Hải Minh trào phúng nhìn cô không nói gì cả.
Nhưng trong đôi mắt thờ ơ của ông ta thì cô đã biết được đáp án cho câu hỏi của mình.
Hứa Thanh Khê nhếch miệng giễu cợt.
Cô nghĩ rằng cô đã hỏi một câu hỏi cực kỳ ngu ngốc.
Người đàn ông này sợ rằng sẽ không bao giờ có hình bóng mẹ cô ở trong lòng.
Nghĩ xong, Hứa Thanh Khê đè nén nỗi uất hận trong lòng. Cô trầm giọng nói: “Tôi muốn đi vào trong gặp mẹ của mình.”
Hứa Hải Minh không có ngăn cản. Ông ta ra hiệu cho nhân viên y tế phía sau dẫn cô vào trong phòng cách ly.
Hứa Thanh Khê bước vào trong phòng cách ly. Cô cảm thấy khó chịu khi nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ ở trên giường.
Cô lấy một ít nước và rửa mặt cho bà. Trong miệng lẩm bẩm những lời thì thầm.
“Mẹ à, mẹ mau khỏi bệnh lên nhé, có được hay không?”
“Hiện tại thì trang phục mà con thiết kế được một bậc thầy ở nước ngoài chú ý. Rất nhanh con có thể kiếm rất nhiều tiền để nuôi mẹ.”
Nàng nói chuyện liên tục hơn nửa tiếng đồng hồ. Nếu không phải do Hứa Hải Minh nhắc nhở thì thật sự cô không muốn rời khỏi nơi này.
“Mẹ à, lần sau con nhất định sẽ trở lại thăm mẹ.”
Cô lưu luyến chia tay Huỳnh Mai và đi ra khỏi phòng cách ly.
Hứa Hải Minh nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng khi đi ra khỏi căn phòng của cô. Ông ta ném cho cô một lời cảnh báo: “Tôi cho phép cô tới thăm mẹ của mình nhưng cô không được tiết lộ vị trí của nơi này. Nếu không thì mọi chuyện sẽ đổ sông để bể. Và cô sẽ không bao giờ cứu được mẹ của mình đâu!”
Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy lời cảnh báo, trái tim cô quặn thắt lại, hai tay cô nắm chặt. Cô trầm giọng: “Biết rồi, không cần ông phải nhắc nhở.”
Hứa Hải Minh hừ lạnh và quay đầu đi.
“Mày mau nói với Quân Nhật Đình việc của nhà máy nhuộm đi.”
Hứa Thanh Khê trong lòng cảm thấy mỉa mai khi nghe thấy điều này.
Thì ra đây mới là mục đích của ông ta.
Đôi môi cô cong lên, cô chế nhạo: “Tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói cho Quân Nhật Đình. Nhưng thành công hay không thì tôi cũng không nắm chắc được.”
“Chỉ cần mày nói cho Quân Nhật Đình là được, anh ta sẽ chắc chắn đồng ý.”
Hứa Hải Minh thờ ơ.
“Ông thật là đề cao tôi nha.”
Hứa Thanh Khê giễu cợt nhìn ông ta. Hứa Hải Minh không đáp lời, ông ta quay người rời đi. Hứa Thanh Khê thấy vậy liền đi theo sao. Hai người một đường rời đi không nói với nhau câu nào.
Hứa Hải Minh đưa cô trở lại nhà họ Quân. Ông ta nhắc nhở cô chuyện của nhà máy nhuộm một lần nữa và cảnh cáo cô đừng có làm điều gì phá hoại đến kế hoạch, không được để lộ danh tính của bản thân. Sau khi nhắc nhở xong ông ta ra hiệu cho tài xế rời đi.
Hứa Thanh Khê nhìn xem ông ta rời đi. Trong lòng cô là một mảnh vắng lặng.
Thật sư là một người ba tốt. Trong đầu của ông ta chỉ nghĩ đến sự nghiệp của bản thân mình và người con gái khác của ông ta.
Cô nhếch miệng giễu cợt. Cô quay người trở lại phòng tân hôn của nhà họ Quân.
Cô không nghĩ Quân Nhật Đình về sớm đến như vậy. Anh đang ăn cơm ở trong phòng.
Điều này làm cho Hứa Thanh Khê hơi ngạc nhiên.
Quân Nhật Đình đã phát hiện ra cô khi cô đang phân vân không biết nên chào hay rời đi.
“Đi đâu? Tại sao lại về muộn như vậy?”
Hứa Thanh Khê vô thức nhìn đôi mắt sắc bén của Quân Nhật Đình. Phảng phất như anh đang tra khảo và cô là tù nhân bị tra khảo.
“Tôi ra ngoài với ba một chút.”
Hứa Thanh Khê suy nghĩ một lúc rồi nói sự thật.
Khi nói xong, cô ngập ngừng nhìn Quân Nhật Đình.
Cô không biết nói với Quân Nhật Đình chuyện về xưởng nhuộm như thế nào.
Tuy nhiên, không đợi cô mở miệng, Quân Nhật Đình nhếch miệng mỉa mai như thể anh đã nhận ra được điều gì đó. Anh nói: “Như thế nào? Ông ta lại muốn cô làm cái gì?”
Hứa Thanh Khê sững sờ khi nghe thấy điều này.
Trong chốc lát, cô bắt gặp trong ánh mắt của Quân Nhật Đình có chút lạnh lẽo.
Nhưng nghĩ tới lời mà Hứa Hải Minh giao cho, cô chỉ có thể cắn răng nói.
Dù sao thì anh cũng là người lên tiếng trước tiên.
“Ba của tôi vừa mở một nhà máy nhuộm. Ông ta hy vọng công ty sẽ mua các loại vải của ông ta trong tương lai.”
Khi cô vừa nói xong thì nụ cười trên mặt Quân Nhật Đình biến mất. Khuôn mặt anh khó coi đến cực điểm.