Bộ dạng của Hà Thanh Vận là muốn tìm kiếm trong bàn làm việc của Hứa Thanh Khê.
Khuôn mặt của Hứa Thanh Khê lạnh tanh, cô nghiêm nghị nói: “Tôi nói không có lấy thì không có lấy. Cô đừng có quá đáng!”
Việc kiêng kỵ nhất đối với nhân viên thiết kế chính là người khác động vào đồ trên bàn làm việc của mình.
Thế nhưng Hà Thanh Vận vốn không để ý tới cô, cô ta tự mình lục lọi trên bàn của cô.
Không bao lâu, cô ta chỉ tay vào một góc nhỏ trên bàn của cô.
“Hứa Thanh Tuệ, cô nói cô không có lấy, vậy cái gì đây?”
Cô ta lấy một bản vẽ trong góc bàn và đặt chúng trước mặt Hứa Thanh Khê. Cô ta giễu cợt nhìn xem Hứa Thanh Khê.
Khuôn mặt của Hứa Thanh Khê biến sắc khi trông thấy bản vẽ có chữ ký của Hà Thanh Vận ở trước mặt mình.
Hà Thanh Vận mặc kệ thái độ của cô, cô ta hỏi một lần nữa: “Hứa Thanh Tuệ, cô cầm bản thảo của người khác, sẽ không phải là muốn lấy trộm nha?”
Hứa Thanh Khê nhíu chặt lông mày, cô nhìn một vòng bản vẽ thiết kế ở trên bàn.
“Tôi không có động qua bản thiết kế của cô.”
Hà Thanh Vận không tin, cô ta châm chọc nhìn về phía cô.
“Không có động qua? Chẳng lẽ bản thảo nó tự chạy tới chỗ của cô?”
Hứa Thanh Khê bị mắng không thể nào phản bác.
Ngay sau đó, Lâm Gia Nghi từ bên ngoài trở về.
Cô nhìn đám người đang tụ tập lại một chỗ hỏi: “Mọi người tụ tập tại chỗ này làm cái gì thế?”
Nghe Lâm Gia Nghi hỏi vậy, mọi người vội vàng đem chuyện vừa xảy ra kể một lượt.
Hà Thanh Vận cũng phụ họa theo, cô ta tức giận nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
“Trưởng phòng, tôi muốn Hứa Thanh Tuệ xin lỗi tôi.”
Lâm Gia Nghi nghe xong liền vỗ vỗ vai trấn an Hà Thanh Vận.
“Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này cho cô.”
Nói xong, Lâm Gia Nghi nhìn về phía Hứa Thanh Khê, cô ta lạnh lùng nói: “Hứa Thanh Tuệ, tôi không cần biết bản thiết kế trên bàn của cô từ đâu mà tới. Nhưng việc này chứng cứ rành rành, cô là người làm sai trong chuyện này, cô nên xin lỗi Hà Thanh Vận để sau này không phải mang danh là kẻ cắp. Cô có xin lỗi không?”
Hứa Thanh Khê mỉa mai khi nghe Lâm Gia Nghi chắn chắn cô là người lấy cắp.
Nếu cô đi xin lỗi thì chẳng khác gì cô thừa nhận mình là người lấy trộm bản vẽ.
Thủ đoạn của Lâm Gia Nghi thật gian xảo nha, cô ta chắc chắn muốn bẫy cô.
Cô châm chọc nhìn Lâm Gia Nghi, cười mỉa mai: “Trưởng phòng Lâm, cô nói như vậy là có ý gì? Cô có bằng chứng chứng minh rằng tôi là người trộm bản vẽ?”
“Nhiều người đều xác nhận cô là người trộm, chẳng lẽ bọn họ nghĩ oan cho cô?”
Lâm Gia Nghi phản bác không cần suy nghĩ.
Hứa Thanh Khê nghe xong, đôi mắt cô lạnh lùng quét một vòng. Cô trầm giọng: “Mọi người có tận mắt thấy tôi lấy trộm đồ sao?”
Đám người tức giận khi nghe câu hỏi của Hứa Thanh Khê. Cả đám đều xì xào bàn tán.
“Mặc dù không thấy tận mắt cô là người lấy thế nhưng bản vẽ được phát hiện ở trên bàn của cô, sự thật không thể chối cãi đâu!”
“Đúng vậy, cô còn phản bác đến bao giờ nữa.”
“Hơn nữa cô Hà đây cũng đã nói, chỉ cần cô xin lỗi thì cô ấy sẽ bỏ qua việc này.”
Hứa Thanh Khê bật cười khi nghe bọn họ nói.
“Tôi đã nói tôi không có lấy bản vẽ, nếu mọi người không tin tưởng thì có thể kiểm tra máy quay an ninh, nếu máy quay an ninh không hoạt động được thì đi báo cảnh sát. Để tôi xem xem trên bản vẽ này rốt cuộc là có dấu vân tay của ai!”
Cô đứng thẳng tắp, âm thanh kiên định nhìn đám người trước mặt.
Cô nhất quyết không cho phép người khác giội chậu nước bẩn này lên người của mình.
Hà Thanh Vận không nghĩ đến lúc này Hứa Thanh Khê còn ngụy biện, cô ta cười gằn: “Được thôi, vậy thì chúng ta đi báo cảnh sát, tôi ngược lại muốn xem cô kết thúc chuyện này như thế nào.”
Cô ta nói xong liền ra hiệu cho phụ tá bên cạnh mình báo cảnh sát.
Trợ lý thấy vậy liền vội vàng lấy di động ra gọi điện cho cảnh sát.
Đang chuẩn bị báo cho cảnh sát thì Lâm Gia Nghi vội vàng ngăn lại.
“Chờ chút, việc như này thì không nên báo cảnh sát. Chúng ta nên tự mình giải quyết thì tốt hơn, nếu không, để chuyện như này truyền ra ngoài thì danh dự của công ty sẽ bị tổn thất.”
Lâm Gia Nghi giả vờ lấy đại cục làm trọng. Kì thực cô ta rất sợ báo cảnh sát, nếu cảnh sát tham gia vào việc này thì việc của cô ta sẽ bị phát hiện.
Lúc trước cô ta chỉ một lòng suy nghĩ cách để hãm hại Hứa Thanh Tuệ mà quên mất rằng trong phòng có gắn máy quay an ninh.
Trong lúc này cô ta có cảm giác như tự vả chính mình vậy. Mặc dù cô ta rất khó chịu nhưng bây giờ cô ta phải trấn tĩnh hai người đang có ý định gọi cảnh sát này lại.
Hứa Thanh Khê nghe lời biện hộ của Lâm Gia Nghi, đặc biệt là khi cô ta đang cố hết sức để thuyết phục Hà Thanh Vận không báo cảnh sát thì trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ quái.
Theo lý thuyết thì những chuyện như vậy nên để cảnh sát xử lý. Thế mà Lâm Gia Nghi lại hết lần này đến lần khác phản đối việc này.
Hành động này thật đáng nghi nha.
Cô không khỏi híp mắt đánh giá Lâm Gia Nghi từ trên xuống dưới. Trong lòng cô không khỏi dấy lên một nỗi ngờ vực.
Có lẽ sự việc lần này có liên quan đến cô ta.
Dù sao thì cô ta cũng đã hãm hại cô không chỉ lần một lần hai.
Một sự tức giận lóe lên trong mắt cô khi nghĩ đến điều này.
“Trưởng phòng Lâm không cần nói, việc này nhất quyết nên điều tra, tôi không muốn bị người ta đổ oan cho mình.”
Cô nói xong liền quay người nhìn mọi người cười gằn: “Trước tiên mọi người đi báo cảnh sát, tôi sẽ đi tới phòng quan sát để kiểm tra video, tránh cho người nào đó động tay động chân phá hoại.”
Nói xong cô không khỏi nhìn về phía Lâm Gia Nghi.
Khuôn mặt Lâm Gia Nghi biến sắc khi bắt gặp ánh mặt dị thường của cô.
Cô ta không biết ánh mắt của Hứa Thanh Tuệ có ý gì. Chẳng lẽ cô đã nhìn ra được việc gì đó?
Một sự hoảng sợ lóe lên trong mắt cô ta. cô ta cố gắng trấn an bản thân mình.
Trước mặt cô ta không nghĩ đến việc này nữa. Việc đầu tiên là phải ngăn mọi người lại, không thể làm lớn chuyện này được.
“Hứa Thanh Tuệ, cô thực sự muốn làm lớn chuyện này sao?”
Cô ta tiến lên cầm chặt cổ tay của Hứa Thanh Khê. Cô ta trầm giọng chất vấn.
Nói xong, cô ta không đợi Hứa Thanh Khê đáp lời liền tiến lên một bước, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe được, uy hiếp: “Chuyện này mà làm ầm lên thì chẳng tốt cho ai cả. Cô chẳng lẽ muốn quấy rầy anh Nhật Đình vì chuyện này sao? Chẳng lẽ cô quên hôm qua dì Hồng đã cảnh báo như nào sao?”
Sau khi nghe xong, Hứa Thanh Khê mỉa mai nhìn Lâm Gia Nghi.
“Tại sao lại phải dừng?”
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Lâm Gia Nghi, cô châm chọc: “Lâm Gia Nghi, tại sao cô lại phản đối chuyện này vậy? Chẳng lẽ cô chột dạ?”
Lâm Gia Nghi nghe xong, khuôn mặt đột nhiên sa sầm lại.
Quả nhiên con ả đê tiện này đã đoán được việc gì đó.
Cô ta lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê không thèm để ý ánh mắt của cô ta.Trông thấy sắc mặt của cô ta, cô biết mình đã đoán đúng được phần nào. Cô cười gằn: “Cô không muốn tôi điều tra cũng được nhưng phải giải thích trước mặt mọi người rằng tôi không làm chuyện này. Nếu không thì tôi nhất định sẽ để cảnh sát vào cuộc.”
Lâm Gia Nghi tức giận khi nghe Hứa Thanh Khê nói.
Con ả đê tiện này còn dám uy hiếp nàng!
Cô ta mặc dù tức giận nhưng vẫn phải làm theo ý của Hứa Thanh Khê.
Ai kêu cô ta làm chuyện xấu mà không xử lí sạch sẽ đây.
“Cô Hà, tôi nhớ ra rồi, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm.”
Cô ta cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê giải thích: “Lúc trưa tôi đem bản vẽ này cầm lên nhìn một chút nhưng quên không trả về, không nghĩ tới tôi lại ném nhầm bản thiết kế qua bên bàn của thiết kế Hứa.”
Nói xong cô ta không quên ra hiệu cho Hà Thanh Vận.
Hà Thanh Vận lúc đầu còn thấy kỳ quái trước thái độ của Lâm Gia Nghi nhưng khi nhìn thấy Lâm Gia Nghi ra hiệu thì cô ta đã hiểu được ý tứ của Lâm Gia Nghi.
“Ha ha, thì ra là hiểu lầm, vậy mọi chuyện cứ như vậy đi.”
Cô ta phối hợp với Lâm Gia Nghi: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người giải tán đi.”
Đám người thấy sự việc đã được giải quyết xong xuôi thì tản ra, ai về chỗ của người đấy.