Quân Nhật Đình luôn nghĩ ý tưởng này thật nực cười, nhưng có quá nhiều thứ cộng dồn nên khiến anh có cảm giác này.
Nhất là khi anh đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua Tuyên Quân Thần đến nói điều gì đó không thể giải thích được với anh.
“Tổng giám đốc Nhật Đình, anh có tin trên đời này đích xác có cùng một người không?”
Đó là lý do mà anh và Tuyên Quân Thần ở hai giới khác nhau và cùng lắm họ chỉ là những người qua đường. Nhưng đột nhiên Tuyên Quân Thần đi tới và nói những lời này...
“Hà Văn Tuấn, cậu giúp tôi hẹn với Tuyên Quân Thần, tôi muốn gặp anh ta.”
Quân Nhật Đình nheo mắt và trực giác mách bảo anh rằng Tuyên Quân Thần nhất định biết gì đó.
Hà Văn Tuấn thắc mắc tại sao Quân Nhật Đình đột nhiên đòi gặp Tuyên Quân Thần, cậu ấylo lắng cho thân thể của anh, do dự nói: “Tổng giám đốc Nhật Đình, anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Anh Mạc vẫn đang trên đường tới đây, nếu không hẹn gặp lại vào ngày khác rồi gặp. “
“Không, tôi đã có thể kiểm soát tình trạng của mình trong khoảng thời gian này. Tình hình bây giờ không nghiêm trọng. Tôi cần gặp Tuyên Quân Thần để hiểu rõ điều chút vấn đề gay lập tức.”
Quân Nhật Đình nghiêm khắc từ chối, đồng thời ra lệnh một lần nữa: “Cậu liên lạc lại với người của công ty. Trước khi tôi về, Hứa Thanh Khê không được phép xen vào chuyện của công ty. Mọi người theo dõi sát sao cô ấy và báo cáo mọi hành động của cô ấy cho tôi.”
Hà Văn Tuấn bị sốc, tổng giám đốc đang đề phòng cô Hứa.
Cậu vừa muốn mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp hỏi đã nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng của Quân Nhật Đình, nên chỉ có thể gật đầu rời đi.
“Vâng, tôi sẽ thu xếp ngay bây giờ.”
Ở Thủ Đô, Hứa Thanh Khê vội vã trở về ngay trong đêm đêm, cô không đi đến nhà mình mà đến nhà họ Hứa.
Hứa Hải Minh nghe nói Hứa Thanh Khê trở lại, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng: “Hứa Thanh Tuệ, hôm nay con không đi Hải Thịnh cùng với Quân Nhật Đình sao?”
“Bố, kế hoạch của chúng ta có thể phải tiến hành.” Hứa Thanh Khê lúc này mới bình tĩnh lại, trong mắt lóe lên dữ tợn.
Hứa Hải Minh khó hiểu: “Tại sao muốn tiến hành ngay bây giờ? Không phải là thời điểm còn chưa tới sao?”
“Thời gian phải được nâng cao. Quân Nhật Đình hẳn đã nghi ngờ con.” Hứa Thanh Khê hít một hơi thật sâu.
Hứa Hải Minh sửng sốt, sau đó lo lắng hỏi: “Thanh Tuệ, chuyện gì đã xảy ra, sao anh ta có thể nghi ngờ con?”
“Sự việc này là do con. Là do con nóng nảy. Con muốn nhà họ Hứa và Á Hoàng phát triển càng sớm càng tốt. Con đã nói chuyện với một số lãnh đạo công ty rất lâu vào ban đêm. Nhưng con không ngờ Quân Nhật Đình lại ra đòn kiểu này. Con đã tranh cãi với anh ta và làm anh ta khó chịu. Sau khi cãi nhau với Quân Nhật Đình xong, anh ta muốn làm điều gì đó với con nhưng con đã chống lại và sau đó tắt đèn trong phòng. Bố phải biết rằng Quân Nhật Đình sợ bóng tối và thậm chí có thể chết vì căn bệnh đó. Vậy nên con muốn làm gì đó, để cho anh ta ốm chết trong phòng, chỉ có thể bắt anh ta bò ra ngoài. “
Khi Hứa Thanh Tuệ nói xong điều này, tiếng kêu thảm thiết của Quân Nhật Đình vẫn vang lên bên tai cô ta và cơ thể cô ta bất giác run lên.
Hứa Hải Minh hít một hơi: “Vậy tình hình của Quân Nhật Đình bây giờ như thế nào?”
Hứa Thanh Tuệ lắc đầu: “Con không biết, con đã rất sợ khi Quân Nhật Đình bò ra, bỏ chạy không quay đầu lại, nhưng con nghĩ anh ta chắc không sao đâu, nếu không nhà họ Quân cũng sẽ không im lặng lâu như vậy.”
Hứa Hải Minh gật đầu: “Đó là những gì đã nói, sau đó chúng ta nên thảo luận kỹ lưỡng chuyện tiếp theo, khi Quân Nhật Đình tới, anh ta nhất định sẽ không để chúng ta tái diễn.”
“Con cũng nghĩ như vậy. Trên đường đi con đã gọi điện thoại cho Long Đại Thành báo cáo. Con dự định trước, rồi làm sau.”
“Vậy được rồi, lợi dụng lúc anh ta ốm chết đi!”
Ngày hôm sau, bầu trời có vẻ bình lặng, nhưng trên thực tế, đã nổi sóng.
Từ sáng sớm Quân Nhật Đình đã rời bệnh viện, đến quán cà phê chỗ Tuyên Quân Thần đã hẹn, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, anh bước vào phòng bao.
Trong phòng bao, Tuyên Quân Thần lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, hai chân gác lên bàn cà phê, không hề bị sự xuất hiện của Quân Nhật Đình làm ảnh hưởng.
Anh ta nhìn Quân Nhật Đình một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên gương mặt có chút tái nhợt của Quân Nhật Đình, nói đùa: “Chậc chậc, Tại sao cả đêm qua tôi không gặp anh nhỉ? Tôi cứ nghĩ sắc mặt của Tổng giám đốc Nhật Đình rất tệ, chẳng lẽ ôm nhuyễn hương trong lòng phóng dục quá độ sao?”
Quân Nhật Đình nheo mắt một cách nguy hiểm và lạnh lùng nhìn Tuyên Quân Thần.
Anh ngồi đối diện với Tuyên Quân Thần với vẻ mặt bình tĩnh, trầm giọng nói: “Quân Thần, anh biết chuyện gì thì nói hết ra đi?”
Tuyên Quân Thần nhướng mày cười gằn: “Tôi không hiểu Tổng giám đốc Nhật Đình đang nói gì, tôi biết cái gì chứ?”
Anh ta giả vờ không hiểu Quân Nhật Đình, nhưng thật ra anh ta biết tất cả.
Quân Nhật Đình nhìn anh ta thật sâu: “Xem ra là anh Thần đây miễn cưỡng nói.”
Tuyên Quân Thần cười tủm tỉm điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay ôm đầu dựa vào trên ghế sô pha, cười nói: “Tổng giám đốc Nhật Đình, những gì anh nói thật là buồn cười. Tôi còn không biết anh đang nói gì.”
Hai mắt Quân Nhật Đình nheo lại thành một đường, ánh sáng tối xẹt qua mắt anh, cuối cùng lại hỏi: “Chà, tôi rất muốn biết anh Thần đây gặp vợ tôi như thế nào và có quan hệ gì với vợ tôi.”
Tuyên Quân Thần chế nhạo: “Tổng giám đốc Nhật Đình, những gì anh nói thật là thú vị. Tôi không biết vợ anh, cũng không liên quan gì đến vợ anh. Tôi chỉ tình cờ tìm được một chuyện thú vị.” Quân Nhật Đình cau mày.
Vừa mới muốn hỏi cái gì, liền bị Tuyên Quân Thần nhìn thấu cắt ngang: “Anh không cần hỏi, tôi đã hứa với người đó, sẽ không nói.”
Quân Nhật Đình u ám cúi mặt.
Tuyên Quân Thần cũng không quan tâm, duỗi eo đứng lên, cười rất ngượng ngùng: “Tuy rằng không nói, nhưng tôi biết với năng lực của Tổng giám đốc Nhật Đình, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra. Được rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây.”
Vừa nói, anh ta vừa đi đến cửa hộp với cả hai tay đút túi quần.
Quân Nhật Đình không ngăn cản anh ta rời đi, một mình ngồi trên ghế sô pha trầm tư, bộ dạng khó đoán.
Không bao lâu sau khi Tuyên Quân Thần rời đi, Hà Văn Tuấn vội vàng từ bên ngoài bước vào.
“Tổng giám đốc Nhật Đình, công ty đã xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ai đó giấu tên đã báo cáo việc trốn thuế và gian lận kế toán của chúng ta. Người của Bộ Công thương đã đến trụ sở chính để chuyển sổ sách.”
Hà Văn Tuấn báo tin, vẻ mặt lo lắng.
Vẻ mặt Quân Nhật Đình sửng sốt: “Lập tức chuẩn bị xe, chúng ta trở về ngay.”
Đang nói chuyện, điện thoại trên người Quân Nhật Đình cũng vang lên, là cuộc gọi của Quân Viễn Phong.
“Nhật Đình, bây giờ cháu đang ở đâu? Cháu có biết công ty đã xảy ra chuyện gì không?”
“Dạ, cháu đã biết, cháu đang trên đường trở về.”
“Hừ, ông đây trước giúp cháu hiểu rõ sự tình, chờ cháu trở về sẽ xử lý.”
“Cảm ơn ông nội.”
Quân Nhật Đình cúp điện thoại và cùng Hà Văn Tuấn rời khỏi quán cà phê.
Khi lên xe, anh lại nhớ tới một chuyện khác: “Hà Văn Tuấn, anh sai người tới theo dõi sát sao người tên Tuyên Quân Thần này và xem anh ta đang tiếp xúc với ai, đặc biệt là người phụ nữ trẻ. Nhìn họ xem anh đã từng tiếp xúc chưa. “
Hà Văn Tuấn mặc dù khó hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Được!”
Cùng lúc đó, Tuyên Quân Thần, người đã rời đi, cũng nhận được tin tức về vụ tai nạn của nhà họ Quân, và Internet cũng bắt đầu đưa tin về việc trốn thuế của tập đoàn nhà họ Quân.