“Tôi biết cháu cũng không cần phải chịu thiệt thòi, gia thế của cháu
không kém gia đình chúng tôi cái gì, thậm chí nói không chừng còn tốt
hơn, cháu có điều kiện để tìm được một người tốt hơn, phù hợp hơn với
cháu. A Trạch còn trẻ, nó nóng vội, tôi có trách nhiệm phải nhắc nhở nó. Thẩm tiểu thư, cháu có hiểu ý của tôi không? cháu và A Trạch không có
tương lai, tôi hi vọng, cháu có thể về nhà với chú Hai cháu, thời gian
tới tôi và A Trạch sẽ trở về Nhật Bản, tôi không hi vọng hai đứa có liên quan gì tới nhau nữa.”
Thẩm Tinh Không đơ người ra nhìn Mãn Tử, một lúc sau cô mới hỏi: “A Trạch có biết cô nói với cháu những lời này không ạ?”
Mãn Tử nhìn đôi vai đang run lên của co, trong lòng nghĩ rốt cuộc thì vẫn
là một đứa trẻ, không có khả năng chịu đựng kiên cường, bà thở dài một
tiếng: “Nó biết hay không biết cũng không sao, tôi nói đều là thực tình, nếu như cháu có thể chịu đựng thì cũng có thể làm vợ cả. Tôi chỉ muốn
nhắc nhở cháu, căn biệt thự sâu như thế, không phải là nơi mà một cô gái như cháu có thể chịu được. Đàn ông, một khi đại vị đã ở trên cao thì
bọn họ không còn là bản thân mình nữa, kể cả là trong lòng A Trạch có
cháu thì cũng chỉ có thể đặt ở một góc trong tim thôi, những nơi khác
đều phải dành hết cho sự nghiệp.”
Thẩm Tinh Không đơ người ra.
Vợ cả?
Hôn nhân?
Sao cô nghe tới những cái này lại thấy xa vời quá?
Cô mới 17 tuổi, tại sao phải nghe bà ấy nói với bản thân những điều này?
Mãn Tử nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, bà đứng lên: “Cháu nghỉ đi, tôi chỉ
là muốn nhắc nhở cháu một câu thôi, một sự lựa chọn bây giờ có thể dẫn
tới việc thay đổi cuộc đời sau này, cháu vẫn còn trẻ, tôi nhìn cháu, tôi thấy nếu cháu mà theo A Trạch thì cháu sẽ thay đổi đấy – sẽ phải sống
cô độc, sống trong sự ghen tỵ, đấu tranh, sẽ chẳng còn được tự do đơn
thuần nữa đâu.... ”
Thẩm Tinh Không không nhớ rõ bà còn nói gì
nữa, cô đứng ở đó, mãi cho tới khi hai chân tê đi rồi mới nghe thấy y tá gọi mình, nói rằng Mãn Tử phu nhân đã đi rồi.
Lúc này cô mới quay trở về với thực tại, cô quay người đi về phía giường nằm xuống.
Cô dựa người vào gối, ngây người ra nhìn lên trần nhà màu trắng.
Nếu như cô đi theo Lục Diễn Trạch thì cô sẽ phải đi Nhật Bản, cô phải cùng
với anh bước chân vào gia tộc thần bí và phức tạp đó, cũng phải chuẩn bị tâm lý sẽ phải san sẻ Lục Diễn Trạch với một người khác, thậm chí là
hơn.
Nghĩ vậy cô cảm thấy thật buồn cười, bây giờ là niên đại nào rồi, lại còn có người mẹ đi gây sức ép với chuyện tình cảm của con cái.
Cô không tin, nếu như cô thật sự đi theo anh thì anh sẽ cưới hai thậm chí
là ba vợ, bây giờ cũng không phải là xã hội cũ nữa, anh mà không đồng ý
chẳng nhẽ bọn họ lại giết anh? Anh biết vẽ tranh, cô cũng học những tài
nghệ khác, cô không tin bản thân mình sẽ chết đói.
Thẩm Tinh
Không hức một tiếng, cô lại bê khay cơm lại gần và xúc một thìa thật to
cho vào miệng, cô vẫn không tin Lục Diễn Trạch sẽ cưới hai ba vợ?
Đánh gẫy chân anh ra ấy chứ.
*******
Khi Lục Diễn Trạch cầm đồ ăn gọi từ bên ngoài mang vào và đi tới trước
phòng bệnh của Thẩm Tinh Không thì đúng lúc anh nhìn thấy Mãn Tử đang
được dìu đi ra.
Anh nheo chặt mày lại, tiến lại gần nhìn bà, anh nói với ngữ khí có chút lạnh lùng: “Mẹ, mẹ tìm Tinh Không nói gì rồi?”
Mãn Tử nhìn anh: “Sớm muộn đều phải nói ra, con không ra tay được thì hãy để mẹ đi làm người xấu cho!”
Lồng ngực Lục Diễn Trạch không ngừng rung lên, anh nói vẻ bực dọc: “Mẹ, vé
máy bay cũng đặt rồi, mẹ cho chúng con thời gian vài ngày đi...con xin
mệ đấy, để con, để con đi kết thúc, con đã nghĩ ích kỷ rằng, nếu như cô
ấy rơi nước mắt thì chỉ có thể vì con mà rơi...mẹ, mẹ đừng tìm cô ấy
nữa, để con nói với cô ấy....”
Mãn Tử nhìn đôi mắt anh nhòa đi, trong lòng bà cũng cảm thấy đau đớn, bà thở dài một tiếng, quay người bước đi.
Lục Diễn Trạch đứng đó hồi lâu với khuôn mặt trầm ngâm, một lúc sau anh mới nở nụ cười trên môi, đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Thẩm Tinh Không đang ngồi trên giường, cô cầm thìa xúc những miếng cơm cứng ngắc.
Lục Diễn Trạch không nhịn được cười, anh đi lại gần nhìn cô: “Cơm đắc tội với em à? Sao mà phải ra tay mạnh thế?”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng, cô không nhìn anh: “Tên của cơm là Lục Diễn
Trạch, anh ấy muốn cưới hai ba vợ, em phải ra tay dã man với anh ấy để
xem anh ấy còn dám không!”
Lục Diễn Trạch cười cười, anh đặt đồ
ăn trên tay xuống bàn, ngồi bên cạnh cô, anh đưa tay ra ôm cô: “Lấy hai
ba vợ là một sự việc rất quá đáng, anh tuyệt đối không dám, anh đảm bảo
đấy.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Mẹ của cơm đều nói rồi, anh ấy sẽ lấy hai ba vợ, có gì mà không dám chứ!”
Lục Diễn Trạch ôm lấy cô, anh xoa xoa lên mái tóc đen của cô, khẽ cười: “Mẹ anh ấy không làm chủ được, anh ấy mà nói không cưới thì nhất định không cưới, anh ấy chỉ cần một chiếc thìa thôi, nếu mà chiếc thìa có hành hạ
anh ấy thì anh ấy cũng sẽ nhịn, tuyệt đôi không thay lòng đổi dạ.”
Y tá đứng bên cạnh nghe cuộc hội thoại kì lạ của bọn họ, không nhịn được mà đưa tay lên miệng bụm cười.
Mặt Thẩm Tinh Không hơi đỏ lên, cô véo Lục Diễn Trạch một cái: “Anh á, cưới bảy tám vợ cũng không sao! Tránh xa em ra là được, đừng có chọc giận
em.”
Lục Diễn Trạch xoa xoa hai vai cô, nhìn bộ dạng tức giận
nhưng đáng yêu của cô, anh thầm thở dài trong lòng, rồi anh đưa tay lên
vuốt má cô nhìn cô âu yếm, anh khẽ nói nhẹ nhàng: “Chiếc thìa ngoan, cơm mời em ăn anh ấy, anh ấy sợ em sẽ đói chết mất.”
Trong lòng Thẩm Tinh Không thấy rất vui nhưng cô vẫn giả vờ quay mặt đi chẳng thèm quan tâm tới anh.
Lục Diễn Trạch đứng lên, anh mở đồ ăn vừa mang tới ra, đưa đũa cho cô, anh
nắm lấy tay cô rồi nói: “ngoan, em ăn đi, ăn no rồi anh sẽ giúp em cùng
xử lý kẻ nào muốn lấy hai ba vợ.”
Thẩm Tinh Không nhìn những
miếng thịt kho, cô cầm đũa lên, vừa ăn vừa lườm Lục Diễn Trạch: “Sau này anh sẽ phải ở nhà để thừa kế gia nghiệp à? Anh sẽ không làm họa sĩ à?
Sao lại quay về để làm kinh doanh à?”
Lục Diễn Trạch nhìn cô ăn
rất ngon miệng, anh cầm tờ giấy ăn khẽ lau miệng cho cô, anh nhìn cô âu
yếm: “Ừm, việc cho phép anh được vẽ tranh chỉ là tạm thời thôi, hai
người anh của anh đều bắt đầu tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc rồi, chắc cũng sắp tới lượt anh. Có điều anh không muốn làm, anh vẫn thích
được tự do vẽ tranh hơn.”
Thẩm Tinh Không gật đầu: “Đúng thế, người làm ăn đều xấu xa, vẽ tranh vẫn là tốt nhất, anh không được quay về kinh doanh đâu.”
Lục Diễn Trạch cười cười và vỗ nhẹ vào đầu anh: “Nhà em cũng là làm kinh doanh còn gì.”
“Thẩm Chi Diệu xấu xa!” Thẩm Tinh Không buột mồm nói, cô lúng túng một chút
rồi hỏi anh: “A Trạch, sao chú ấy lại tới đây? Sao chú ấy lại đi ra từ
phòng bệnh của mẹ anh, mọi người biết nhau à?”
Lục Diễn Trạch suy nghĩ rồi gật đầu: “Bọn họ quen biết với nhau khi còn ở Newyork, khi em
bỏ trốn cùng với anh, chú ấy cũng đã tìm tới người nhà anh để tính sổ,
không ngờ lại là người quen biết cũ, tối qua khi gặp nguy hiểm, chú hai
em cũng đã ra tay giúp đỡ.”
Thẩm Tinh Không trừng mắt lên nhìn anh: “Ai bỏ trốn cùng với anh chứ!”
Lục Diễn Trạch nhìn cô: “Em chứ ai! Đúng là! Chiếc thìa bướng bỉnh.”
Thẩm Tinh Không đẩy anh ra, mặt cô lại đỏ lên: “Đi đi, cái gì mà chiếc thìa
bướng bỉnh chứ, anh ngoài việc đặt biệt danh cho người khác anh còn biết gì nữa!”