Lục Diễn Trạch nhìn cô ăn cơm, anh khẽ cười rồi nói: “Việc của anh thì rất nhiều, từ từ anh sẽ nói cho em biết.”
Nói xong, anh nâng chân Thẩm Tinh Không đặt lên chân mình, anh kéo ống quần cô lên, nhìn đôi chân trắng ngần đó với chi chít những vết sước vẫn còn đỏ cả vết máu, con tim anh đau nhói, anh khẽ véo vào má cô nói khó
khăn: “ Tinh Không, sao anh lại để cho em phải chịu những nỗi khổ thế
này....”
Thẩm Tinh Không có chút xấu hổ, cô kéo ống quần xuống:
“Sao anh nói linh tinh thế làm gì, chỉ bị sước nhẹ chứ có phải mất thịt
đâu, mấy ngày là lành lại ngay thôi.”
Lục Diễn Trạch thở dài một
tiếng, anh đưa tay lên vuốt má cô: “Sau này sẽ không thế nữa đâu, anh
nhất định sẽ bảo vệ cho em. Em xem, chân em vừa ngắn vừa lắm thịt, lại
thêm vết thương chi chít thì khó coi chết đi được.”
Thẩm Tinh
Không tức giận lườm anh, cô hức một tiếng: “Em chính là người chân ngắn
không có kẻ địch, người khác muốn dài còn dài không nổi ấy! anh đang chê em không cần em nữa đấy à!”
Lục Diễn Trạch nhìn cô vẻ nghiêm
túc, làm người khác có chút sợ hãi: “Thẩm Tinh Không, anh chính là yêu
người chân ngắn không có kẻ địch như em.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, cô nhịn cười, vênh mắt lên với bộ dạng ngạo mạn.
Lục Diễn Trạch nhìn bộ dạng tức giận của cô, anh đưa tay ra véo má cô, Thẩm Tinh Không không nhịn được nữa cô liền bật cười, cùng đùa nghịch với
anh trên giường bệnh.
******
Đi ra từ cục cảnh sát, Thẩm Chi Diệu lên xe, nhìn cảnh sắc về đêm sau cánh cửa xe, anh nheo mắt lại, ánh mắt sâu như biển cả.
Một lúc lâu sau anh nhìn A Tiến đang ngồi ở ghế trước rồi nói: “Bảo người
của khách sạn trông chừng cẩn thận một chút, trước khi Tiểu Trạch Nam
tới thời gian này là khoảng thời gian nguy hiểm nhất.”
A Tiến quay đầu lại nhìn anh: “Vâng, tiên sinh.”
Dừng lại vài giây, A Tiến do dự rồi lại hỏi: “Nếu đã nguy hiểm như vậy thì có cần đón tiểu thư ra....”
Ngón tay Thẩm Chi Diệu khẽ gõ lên đầu gối, hai mắt anh sáng lấp lánh giống
như viên kim cương, anh khẽ lắc đầu rồi nói thờ ơ: “Không cần đâu. Khi
cô ấy nên quay về thì sẽ quay về.”
A Tiến không nói gì, quay người lại, nhìn cảnh tượng về đêm phía trước mắt.
Bây giờ anh đang làm người có tội trong mình....
Vào đêm sinh nhật tiên sinh, anh đã cầm chiếc áo sơ mi Thẩm Tinh Không cho
anh để giả mạo làm quà sinh nhật của cô đưa cho Thẩm Chi Diệu, tối hôm
đó Thẩm Tinh Không đã tới, anh nghe người làm nói hôm đó cô sớm đã tới
sau đó mãi tới khi tiên sinh quay về không lâu thì cô mới chạy đi.
Bọn họ đều đoán là hai người đã cãi nhau, vì thế Thẩm Tinh Không mới chạy ra khỏi nhà như thế.
Chỉ có A Tiến là đoán ra, hai người không chỉ đơn giản chỉ là cãi nhau, bây giờ, bây giờ ánh mắt tiên sinh nhìn tiểu thư đã là một ánh mắt khác
rồi.
Từ trước tới nay anh đều biết che giấu, bây giờ, ánh mắt anh nhìn tiểu thư là ánh mắt đầy quyền sở hữu và bắt buộc phải có được. Bởi vì tự tin cho nên có thể rất thản nhiên nhìn cô, trong ánh mắt thản
nhiên đó lại lờ mờ chứa đựng sự mãnh liệt của một cơn gió bão.
A Tiến từ từ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, gió tạt vào mặt anh giống như dao đang cứa vào da thịt.
*****
Thẩm Tinh Không sau ba ngày ở trong viện, cô đã phát hiện ra điều bất thường.
Hai tầng cao nhất của bệnh viện đã được Thẩm Chi Diệu thuê lại hết, chỉ
dành cho cô và Mãn Tử ở đó mà không có bệnh nhân nào khác.
Bởi vì sau ngày hôm Mãn Tử tới cảnh cáo cô nên cô đã sinh ra thái độ bài trừ đối
với Mãn Tử, cũng không phải là ghét nhưng cô vẫn không thích một phụ nữ
chịu thua số phận, hơn nữa lại còn kéo con trai vào vòng xoáy như vậy.
Ngày hôm đó Lục Diễn Trạch không tới đưa cơm cho cô, cô nhìn y tá đặt khay
cơm của bệnh viện lên bàn ăn, cô không cảm thấy muốn ăn gì cả, cô nghĩ
chắc là Mãn Tử không để anh tới, cô có chút tức giận, cô đi ra khỏi
phòng bệnh, đi thang máy lên tầng trên.
Lên tới tầng cao nhất, cô phát hiện bầu không khí có chút căng thẳng.
ở trong hành lang, cách một đoạn ngắn lại có một người đàn ông mặc vest đen đứng thẳng lưng nghiêm nghị.
Cô nhìn những người với khuôn mặt khô cứng đó, cô lại nhớ tới A Tiến nhà
mình. A Tiến đẹp trai hơn bọn họ rất nhiều, có điều những người này rất
đông, mặt thì nghiêm nghị tới mức đáng sợ.
Nhìn thấy cô, mấy người gần đó liền lập tức bao vây cô, bắt đầu bô bô nói tiếng Nhật.
Thẩm Tinh Không nhìn ra tình hình không bình thường, cô muốn quay người đi
về phía thang máy nhưng những người đó cũng không cho, một người đàn ông đứng chắn cửa thang máy, hai mắt anh ta trợn lên, từ thắt lưng rút ra
một khẩu súng ngắn, nhằm thẳng vào đầu Thẩm Tinh Không.
Thẩm Tinh Không sợ hãi, từ trước tới giờ cô chỉ nhìn thấy thứ này trong ti vi,
giờ phút bị thứ đó nhằm thẳng vào đầu, cô cảm thấy chân tay mình đều
đang mềm nhũn ra.
Người đó vẫn với nét mặt hằm hằm hỏi cô nhưng cô nghe không hiểu một câu nào, cô chỉ hét lên như sắp khóc đi: “A Trạch, cứu em!”
Vừa dứt lời, ngay sau đó, phía hành lang đã truyền tới một giọng nói sắc lạnh.
Thẩm Tinh Không nghe ra đó là giọng nói của Lục Diễn Trạch, kẻ đang nhằm
súng vào đầu cô lập tức thu tay về, tất cả mọi người đều nhìn về phía
Lục Diễn Trạch, cùng cúi đầu lễ phép.
Thẩm Tinh Không sợ muốn chết đi, cô chạy lại, ôm chầm lấy Lục Diễn Trạch.
Lục Diễn Trạch vỗ nhẹ vào lưng cô, mắt anh trừng lên nhìn những kẻ đã làm
cho Thẩm Tinh Không sợ hãi, anh nói một câu tức giận mắng nhiếc bọn họ.
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên nhìn anh, cô khẽ đập tay vào ngực anh: “Anh
đừng bắt anh ta đâm dao vào bụng....như vậy tàn nhẫn quá.”
Lục Diễn Trạch vuốt vuốt mái tóc cô, anh khóc cười không được: “Em đang nghĩ cái gì thế! Ba anh tới rồi...”
Thẩm Tinh Không nhìn anh, cô lùi về phía sau, cô cũng hiểu về gia tộc Lục
Diễn Trạch, Tiểu Trạch là một gia tộc lớn nhất nhì ở Nhật Bản, ngoài
việc làm kinh doanh, gia tộc bọn họ còn có quan hệ mật thiết, phức tạp
với mấy băng nhóm xã hội đen, Tiểu Trạch Nam là một huyền thoại với sự
quyết đoán và độc ác cố hữu mà hiếm người có được.
Thẩm Tinh
Không không hề có chút thiện cảm nào với ông ta, chỉ với việc cưới ba bà vợ, lại còn để cho hai bà vợ đầu mặc sức bắt nạt ức hiếp tam thái thái
đã làm cô cảm thấy người đàn ông này đúng là không phân biệt được đúng
sai phải trái rồi, ngoài lợi ích ra dường như ông ta không quan tâm tới
việc gì khác.
Thẩm Tinh Không đang định nói với Lục Diễn Trạch
rằng cô xuống tầng trước đây thì liền nghe thấy một giọng nói vang lên,
giọng nói đó vô cùng đặc biệt, gằn xuống lạnh lùng, người khác chỉ nghe
chưa nhìn thấy người cũng đã cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Tinh Không trốn về phía sau lưng của Lục Diễn Trạch, cô chỉ để lộ ra đôi mắt để chờ người sắp tiến vào đó.
Mái tóc màu đen tuyền, cơ thể vô cùng cao lớn, mặc trên người là một bộ
vest đen phẳng lì, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị thanh tú của ông ta, Thẩm
Tinh Không có thể tưởng tượng ra khi còn trẻ ông ta là người đẹp trai
đến mức nào. Nhìn Tiểu Trạch Nam trên báo, lại nhìn đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu tất cả của ông ta, Thẩm Tinh Không đang thầm so sánh trong
lòng, hóa ra, Thẩm Chi Diệu vẫn không phải là người đang sợ nhất, người
đàn ông này đúng là đã đạt tới mức độ thành tinh rồi.
Người đàn
ông nhìn thấy Lục Diễn Trạch để Thẩm Tinh Không phía sau lưng, ông ta
dùng giọng nói cứng nhắc bằng tiếng trung nói với anh: “Hòa Dã, chiều
tối ngày mai máy bay của chúng ta sẽ cất cánh, trước thời điểm đó, hãy
giải quyết mọi việc cho ổn thỏa.”
Từ trước tới giờ Thẩm Tinh
Không chưa từng gặp người có tiếng nói của băng nhóm hắc đạo, cô chỉ cảm thấy toàn thân ông ta toát ra sát khí, mãi cho tới khi ông ta đi về
phía phòng bệnh, cô mới thò đầu ra, cô mới nói: “A Trạch, cha của anh,
đáng sợ quá....”
Lục Diễn Trạch cũng sợ hãi tới mức toàn thân
toát mồ hôi ra, anh gõ nhẹ vào trán cô: “Lại còn dám nói, trước mặt cha
anh nói hỗn láo như thế chỉ có một mình em thôi đấy.”
Thẩm Tinh
Không lẽ lưỡi ra trêu chọc anh rồi mặc anh kéo tay cô vào thang máy, anh dựa người vào vai anh, hỏi: “A Trạch, ngày mai anh sẽ lên máy bay đi
rồi à? Anh sẽ bỏ lại em sao?”