Người ngồi trong quán cà phê rất đông.
Quan hệ giữa Thẩm Tinh
Không và Hiên Trình Tiến không được coi là thân thiết, nhưng lại cùng
nhau lớn lên, cả hai cũng đều ít giao thiệp với thế giới bên ngoài. Thẩm Tinh Không gọi đồ uống, Hiên Trình Tiến cũng tiện thể gọi giống như cô, nhìn bên trong chỗ ngồi gần như đã được ngồi kín, cậu nheo mày lại:
“Tiểu Tinh, hôm nay ông tổ chức yến tiệc tại nhà, trước sáu giờ chúng ta phải về rồi.”
Lúc này Thẩm Tinh Không mới biết cậu ra được phái
đến để đón cô, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ là năm giờ hai mươi phút.
Cô không muốn quay về, cô không muốn nhìn thấy Thẩm Chi Mi, cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Chi Diệu....
Hai người dựa vào quầy pha chế đợi cà phê, dòng tư duy của Thẩm Tinh Không
đang suy nghĩ vu vơ, Hiên Trình Tiến nhìn chằm chằm cô gái vừa thân quen vừa xa lạ ngồi bên cạnh.
Đúng như mẹ anh ta đã nói, để cô ở đâu
cô đều xinh đẹp cả, đôi mắt long lanh quyến rũ, làn da mềm mại mịn màng, nhìn cô rất thuần khiết và ngây thơ, lại có chút gì đó buồn miên man.
Cậu không thể phủ nhận bản thân mình có thiện cảm với Thẩm Tinh Không,
nhưng cũng chưa chắc đã là yêu, bên cạnh cậu ta không thiếu những cô gái nói chuyện hợp, đối với Thẩm Tinh Không, ngoài một chút tòa mò còn là
xuất thân ra đình, còn là sự tự trọng nam tính với mong muốn chinh phục, cậu ta muốn biến cô thành cô gái của bản thân mình. Kể từ sau khi Thẩm
Chi Mi nói với cậu ta rằng cậu ta có thể đến với cô thì ý nghĩ này trong đầu Hiên Trình Tiến càng trở nên rõ nét hơn.
Khi có chỗ ngồi trống, Hiên Trình Tiến rất tự nhiên khoác tay lên vai Thẩm Tinh Không, đưa cô đi vào phía bên trong.
Chuông cửa vang lên phía sau, nhìn bọn họ cùng nhau đi về phía chỗ ngồi bên
trong, chàng thanh niên cao lớn vừa vào cửa liền nhếch môi lên rồi cũng
đi vào theo.
Cánh tay Hiên Trình Tiến đặt trên vai Thẩm Tinh
Không bị kéo xuống,cậu ta giật mình rồi quay đầu lại nhìn hằm hàm vào
nam sinh đang cười nhạt phía sau.
Kéo tay Hiên Trình Tiến ra, Lục Diễn Trạch liền kéo Thẩm Tinh Không về phía mình, nói với Hiên Trình
Tiến: “Trị an của Triển Đức rất kém, khuyên cậu không có việc gì thì
đừng có lượn lờ ở đây.”
Nói xong cậu liền kéo tay Thẩm Tinh Không đi ra ngoài.
Hiên Trình Tiến nhìn Lục Diễn Trạch kéo tay Thẩm Tinh Không, liền vội vàng
đuổi theo ra khỏi quán cà phê, nhìn theo bóng dáng hai người, nói phẫn
nộ: “Đồ khốn, cậu bỏ Tinh Không ra!”
Lục Diễn Trạch chẳng quan tâm tới cậu ta, ngược lại kéo Thẩm Tinh Không ngả vào ngực mình.
Thẩm Tinh Không vùng vẫy, sợ hai người xảy ra mâu thuẫn cô liền kháng cự
nói: “Lục Diễn Trạch, cậu gây phiền phức cho tôi chưa đủ à? Bỏ tay ra,
đó là anh họ tôi!”
Lục Diễn Trạch vẫn ấn tay vào đầu Thẩm Tinh
Không, không để cô rời khỏi lòng mình, cậu hức một tiếng: “Có thể vòng
vay như vậy lên người cậu, anh họ cũng không được.”
Thẩm Tinh Không không có cách nào cựa quậy được, để mặc cậu ta cứ kéo mình đi trong trạng thái đó.
Hiên Trình Tiến nhìn hai người dựa sát vào nhau rời đi, tức muốn phát điên
lên, đang định xông lên thì liền thấy bốn phía có năm sáu người đàn ông
cao lớn như vận động viên bóng rổ không biết từ đâu chạy ra bao vây cậu
ta, ép sát vào cậu ta, khuôn mặt đầy thách thức: “Cậu bạn, cậu học
trường nào đấy? nhìn cao thế này có phải cũng là người chơi bóng rổ
không?”
*****
Trên sân vận động.
Cuối cùng Thẩm
Tinh Không cũng tranh thủ cơ hội giẫm lên chân Lục Diễn Trạch, đẩy cậu
ta ra: “Quấy nhiều người khác cũng là phạm pháp đấy! Lục Diễn Trạch, cậu đừng tưởng ở trường cậu nhận được sự đối đãi đặc biệt mà có thể bắt nạt người khác!”
Lục Diễn Trạch nhếch mép, nhìn cô chằm chằm: “Cậu có phải con gái không hả? Dã man muốn chết, chẳng chút thục nữ nào cả.”
Thẩm Tinh Không nhớ Thẩm Chi Diệu cũng thích nói cô như thế này nhất, ăn cơm chẳng ra cái bộ dạng gì, đi đường bộ dạng không ra gì, nói chuyện với
người lớn cũng chẳng ra làm sao....
Nghiến răng trừng mắt nhìn
cậu ta, Thẩm Tinh Không tức giận: “Tôi thế nào thì liên quan gì tới cậu! Nếu cậu còn đem chuyện ở trong sân khi ở khu nông trại đó ra nói linh
tinh thì tôi sẽ báo cảnh sát, nói rằng cậu vô lễ nhìn trộm tôi!”
Lục Diễn Trạch ồ lên một tiếng rồi lấy tay che mắt lại: “Tôi vô lễ nhìn
trộm cậu? Chẳng trách thị lực của tôi càng ngày càng kém đi.”
Thẩm Tinh Không gân cổ lên: “Tôi biết cậu lấy tôi ra làm trò đùa mà! Lục
Diễn Trạch, việc của Trì Hạo, tôi biết là tôi làm không đúng....cậu tha
thứ thì tốt mà không tha thứ thì tôi, tôi chỉ là một cô gái, không có
cách nào để chấp nhận quá nhiều sự việc, nếu như cậu muốn trách tội tôi
thì tôi cũng nhận, nhưng cậu đừng có giày vò tôi, tôi cũng bị trách phạt rồi, tôi cũng đủ buồn rồi!”
Lục Diễn Trạch nhìn đôi mắt ọng nước của cô, cậu mím môi lại, hai tay cho vào túi quần nhìn cô.
Thẩm Tinh Không lấy tay quệt nước mắt, quay người đi rồi chạy mất.
Phía trong của tấm lưới sắt bao lấy sân bóng rổ, một quả bóng rổ đang bay
tới, Lục Diễn Trạch dang tay ra ôm trọn lấy cơ thể Thẩm Tinh Không, đem
cô ép vào tấm lưới.
Khoảng cách gần như thế, Thẩm Tinh Không cảm nhận thấy hơi thở ấm nóng của cậu đang phả vào mặt mình.
Con tim Lục Diễn Trạch đập thình thịch, hơi thở có chút hoảng loạn, cậu
nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Không, càng lúc cậu càng cảm thấy bản thân mình đã bị đắm chìm vào hình ảnh chỉ có cô, một lúc sau cậu mới nói trịnh
trọng: “Tinh Không, anh muốn theo đuổi em....”