Hội vẽ tranh khá yên lặng, Thẩm Tinh Không ngáp dài một cái, vứt chiếc
bút chì cho vào hộp, nhìn thời gian rồi cô đứng lên: “Tới giờ rồi.. tôi
phải rút lui rồi.”
Lục Diễn Trạch đang nhìn vào bức tranh cậu vẽ, đôi lông mi hơi rủ xuống, Thẩm Tinh Không nhìn cậu, môi cậu đang khẽ
mím lại, múi khá cao, nhìn bộ dạng đó của cậu rất giống với một nhân vật thanh niên nào đó trong truyện tranh.
Một lát sau Lục Diễn Trạch mới từ từ liếc mắt lên nhìn cô: “Tôi đưa cậu về, bây giờ cũng hơi muộn rồi.”
Thẩm Tinh Không nhìn cậu nheo mày lại: “Không cần cậu, có ai nhìn thấy lại
nói linh tinh. Cái này cho cậu, cậu trong mắt tôi chính là như thế này.”
Thẩm Tinh Không đưa bức tranh cô vẽ chân dung Lục Diễn Trạch cho cậu ra, cười xảo quyệt.
Lục Diễn Trạch nhăn mặt lại đón lấy bức tranh trông bẩn bẩn, trong bức
tranh là một người nhìn như vượn, cậu hức một tiếng: “Đồ con gái óc bằng quả nho.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, cô cầm lấy ba lô, nhìn vào
đồng hồ, tài xế mới được đổi không dám giục cô, thế này thật tốt, bảo
anh ta đợi thì anh ta đợi, chứ trước đây làm gì dám về muộn kể cả là năm phút, nếu về muộn tài xế đều bị Thẩm Chi Diệu chỉ trích.
ở phía ngoài hoàng hông bắt đầu buông xuống, ánh nắng vàng le lói soi vào cửa sổ....
Lục Diễn Trạch im lặng đứng ở đó, nhìn Thẩm Tinh Không đi ra khỏi phòng tranh.
Trong một giờ đồng hồ cô ngồi bên cạnh bản thân cậu, tâm trạng cậu thực sự không còn nói rõ được nữa rồi.
Có một chút căng thẳng nhưng đa phần thời gian vẫn là một sự an tâm tới kì lạ.
Cúi đầu xuống nhìn bức tranh được vẽ vụng về đang cầm trên tay, trong mắt cô cậu chỉ là loài vượn này sao?
Khẽ mỉm cười, nụ cười của cậu làm cho người khác mê mẩn.
Đi tới trước khung vẽ tranh, cậu kẹp bức tranh này vào cùng với vô số các
bức kí họa khác. Trong đó dày đặc các bức vẽ, đều là một người, lúc thì
ngồi, lúc thì đứng, lúc thì đang ngây người ra, lúc thì với cái bộ dạng
nhàm chán vô vị....Cậu căn bản không còn tâm chí nào để mà sáng tác nữa, một giờ đồng hồ vừa qua, cậu cứ đặt bút xuống thì người cậu vẽ ra lại
chính là cô....
*****
Thẩm Tinh Không đi ra từ Hội vẽ
tranh, cô vươn vai một cái, trước mặt Lục Diễn Trạch cô luôn không giữ
được cho bản thân mình thoải mái mà cơ thể cứ cứng đờ lại, không tự tại.
Tưởng Thu Muội hoàn toàn trở thành một thành viên ruột của Hội vẽ tranh, cả
ngày ở cùng bọn họ đi bar, cô ấy đã đem ước nguyện ban đầu khi vào Hội
vẽ tranh và cả bạn bè đều quên hết rồi.
Thẩm Tinh Không nhìn và
đi về phía xe, đi được nửa đường cô liền phát hiện đứng bên cạnh xe là
một nam sinh với thân hình cao lớn mặc trên người bộ quần áo thể thao.
Chắc là cậu ta đã đợi rất lâu rồi, nhìn thấy Thẩm Tinh Không cậu ta liền mỉm cười rồi tiến lại gần: “Tiểu Tinh, có việc gì mà em ra muộn thế?”
Thẩm Tinh Không nhìn Hiên Trình Tiến, cô khẽ cắn môi rồi nói: “Không có gì.”
Dừng lại vài giây rồi cô quay đầu sang nhìn tài xế, nói lạnh nhạt: “Tôi muốn tới quán cà phê đối diện ngồi một lát, anh đợi tôi nhé, nếu như ông nội gọi điện thì cứ nói thật, ông sẽ không làm khó anh.”
Tài xế gật đầu.
Thẩm Tinh Không chẳng để ý tới Hiên Trình Tiến, cô đeo ba lô lên, một mình đi về phía quán cà phê ở đối diện trường.
Mùi hương thoang thoảng bay qua, cô đẩy cửa, chuông cửa liền vang lên tiếng tí tách.
Cô cảm thấy cái cảm giác này rất kì lạ, trước đây vào khoảng thời gian
này, cô nhất định sẽ chuẩn giờ ngồi vào bàn ăn ở nhà cùng Thẩm Chi Diệu
ăn cơm. Người đó nói ra cũng kì lạ, anh rất bận, về lý mà nói thì buổi
tối thường phải đi tiếp khách mới đúng, thế nhưng anh không, tối nào anh cũng ở nhà, cùng ngồi ăn cơm với cô, chỉ im lặng ăn cơm rồi ai nấy lại
lẳng lặng về phòng.
Thẩm Tinh Không ấn vào con tim trống rỗng của mình, không biết tại sao, rời đi mà cô lại luôn nhớ tới anh. Anh đã ăn
cơm chưa? Lúc này Thẩm gia chuẩn bị tới giờ ăn cơm rồi.