Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 49: Chương 49: Cùng Nhau Đoạt Cúp Vàng




Thẩm Tinh Không liếc nhìn Tưởng Thu Muội: “Đừng có nhớ nhung người ta nữa, A Tiến sẽ không tới đâu, tớ bị Thẩm Chi Diệu quét ra khỏi cửa rồi.”

Tưởng Thu Muội kêu lên một tiếng a giật mình rồi nói: “Cậu làm gì mà ra nông nỗi đấy? sau này tớ không còn được gặp A Tiến nữa rồi làm thế nào bây giờ? Cậu đền A Tiến cho tớ đi!”

Thẩm Tinh Không đã biết thế nào là bi thảm kết nhầm bạn rồi, cô nhìn Tưởng Thu Muội xua xua tay: “Cậu chỉ biết có A Tiến thôi à? Mr.Z thì sao? Chẳng phải là cậu mê cậu ta lắm à?”

Tưởng Thu Muội bĩu bĩu môi rồi chu mỏ ra nói: “Tớ mê cậu ta thì có tác dụng gì! Cậu đã ngủ cùng cậu ta rồi thì tớ còn có thể có ý gì với cậu ta được nữa!”

Thẩm Tinh Không vội vàng lấy tay bịt miệng Tưởng Thu Muội lại, tức giận: “Cậu nói linh ta linh tinh cái gì đấy?”

Tưởng Thu Muội hức một tiếng: “cậu và Lục Diễn Trạch cùng nhau rời khỏi đội cắm trại, sau đó không biết đi đâu mấy ngày, chuyện này tớ biết rồi! Rồi cậu bị chú Hai đuổi ra khỏi nhà cũng là vì điều này đúng không? chẳng trách, biết cậu bỏ đi một mình cùng con trai như thế thì chú Hai nhất định là rất tức giận!”

Thẩm Tinh Không phẫn nộ trừng mắt nhìn Tưởng Thu Muội: “Cậu nghe nói từ đâu thế hả?”

Tưởng Thu Muội nhún vai: “Đương nhiên là từ miệng của đương sự kia rồi. Tinh Tinh không phải tớ nói cậu đâu, trước đây tớ thấy cậu là người cũng khá cổ hủ, nhưng không ngờ cậu cũng làm những việc như vậy đấy....”

Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, mặt đỏ bừng lên.

Lục Diễn Trạch cậu ta lại nói cô như vậy? cô không tim, cũng không thể chấp nhận được!

Ôm cục tức trong người cả ngày, khi hết giờ học Thẩm Tinh Không liền chạy tới Hội vẽ tranh.

Tầng ba rất yên tĩnh, Lục Diễn Trạch đứng dựa bên cửa sổ, gió bên ngoài thổi vào mái tóc màu vàng hạt dẻ của cậu, chiếc áo sơ mi màu trắng bị thổi phồng lên.

Dung mạo anh tú của tuổi thiếu niên, hình ảnh cây lá xanh mướt tươi tốt phía bên ngoài cửa sổ, tất cả tạo nên một bức tranh rất đẹp, đột nhiên....

Thẩm Tinh Không đá cửa ra, cô xông tới túm lấy cổ áo cậu, nói phẫn nổ: “Cái miệng cậu! Tôi đã từng ngủ với cậu khi nào hả? Tôi đâm cậu một đao chết luôn bây giờ!”

Lục Diễn Trạch cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt phẫn nộ của cô, không nhịn được mà cười khểnh: “Chẳng ngủ cùng nhau rồi còn gì, tối hôm đó tôi còn nghe thấy cậu ngáy nữa.”

Thẩm Tinh Không tức giận muốn đánh cho cậu ta một trận, nhưng cô chỉ biết bất lực vì chắc chắn bản thân đánh không qua một nam sinh với thân hình cao lớn như vậy, cô nghiến răng: “Cậu bôi nhọ tôi cậu có thấy thú vị không? Đồ hạ đẳng!”

Lục Diễn Trạch khẽ cười lạnh nhạt: “Nếu tôi không bảo bạn cậu nói thế này thì sao cậu chịu tới gặp tôi chứ? Tôi còn phải giành lấy cúp vàng của giải Cò trắng, tôi cần người thật để vẽ tranh.”

Thẩm Tinh Không bỏ tay trên cổ áo cậu ta ra, phẫn nộ bất bình: “Cậu vẽ hay không vẽ thì liên quan gì tới tôi! Nếu tự bản thân cậu không có cảm hứng thì đừng có miễn cưỡng tham gia nữa!”

Lục Diễn Trạch vừa huýt sáo vừa đi tới trước khung vẽ tranh lật vài tờ giấy trắng: “Sao miệng cậu toàn nói ra lời thô lỗ thế, không biết thầy cô nào dạy cậu nữa.”

Thẩm Tinh Không trong lòng thấy tức giận, cô cắn chặt môi. Cô tức giận ngoài việc hôm nay cậu ta để Tưởng Thu Muội ăn nói linh tinh ra thì cô cũng tức cậu ta việc hôm đó bỏ mặc cô.....

Đứng trong vườn hoa đẹp đẽ, hoa lệ của trường Triển Đức, cô dường như đang nghi ngờ rằng mấy ngày trước hai người đi chơi vui vẻ với nhau liệu có phải là mơ thôi không.

Lục Diễn Trạch nhìn cô đơ người ra, cậu nói lạnh nhạt: “Không để cô chịu thiệt đâu, tôi sau khi có được cúp vàng, tôi sẽ đem tác phẩm của mình tặng cho cậu, cậu nên biết rằng, một tác phẩm đạt giải thì giá trị của nó ít nhất cũng đạt trên ngàn vạn, tôi biết cậu không thiếu tiền nhưng cậu đối với Trì Hạo cũng coi như là đã cố gắng hết sức, chúng ta cùng nhau tặng cậu ấy cúp vàng thể cậu ấy được thỏa tâm nguyện.”

Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, không biết bản thân nên hay không nên đồng ý. Trong lòng cô thực ra là có dao động. Thứ nhất đúng là cô cảm thấy có lỗi với Trì Hạo, muốn vì cậu làm gì đó. Thứ hai, bây giờ cô đang rảnh rỗi, cũng không cần quay về Thẩm gia đúng giờ như quay về nhà tù nữa mà cô về căn biệt thự cổ thì cũng chẳng có gì để làm....

Cô thở dài một tiếng rồi cô ngồi xuống bên cạnh, lấy tay cầm rồi xem những dụng cụ vẽ tranh cao cấp của cậu nói gật gù: “Nếu cậu không sợ tôi gây rắc rối thì tôi ngồi ở đây được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.