Bầu trời tối đen như mực, những khối mây đen như đang chạy và va vào nhau tạo ra những tiếng sấm chớp.
Ngay thời điểm đó, một cơn mưa lớn đổ xuống.
Căn biệt thự của Thẩm gia trong cơn mưa bão hiện ra càng thêm sừng sững và trang trọng.
Buộc sợi dây giầy thể thao vào thật chặt, Tinh Không buộc mái tóc của mình gọn lên, mở cửa sổ tầng hai ra, vứt chiếc ga giường được buộc vào
chân giường xuống dưới, cô đeo chiếc ba lô lớn vào lưng, bám vào sợi dây được làm từ ga giường đó rồi leo xuống dưới.
Tiếng sấm vang lên ầm ầm, con tim cô đập thình thịch mỗi lúc một nhanh hơn.
Cơn mưa quá lớn, nước mưa tạt vào mặt cô rát cả hai má, nhưng trong
lòng cô đang rất phấn khích, cho dù bản thân cô biết, lúc này cô càng
lúc càng sợ hãi hơn.
Đôi đồng tử mắt lạnh lùng như đã đóng băng đó hiện lên trong đầu cô, bàn tay cô mềm nhũn ra, tuột khỏi sợi dây và ngã xuống đất.
Cũng may khoảng cách tới đất không quá xa, phía dưới lại là thảm cỏ,
Tinh Không bò dậy, chẳng quan tâm tới quần áo đang ướt, trong đêm mưa
gió cô vẫn cố gắng chạy về phía hàng rào sắt, mấy tuần trước cô đã mượn
chiếc kéo cắt của người làm vườn, cô đã lén lút cắt đi một thanh sắt,
lúc này cô đã thuận lợi luồn mình qua hàng rào, cô không dám chậm trễ
một giây phút nào, cô sải bước chạy về nơi có ánh đèn ở con phố ở phía
đối diện.
Người đàn ông với thân hình gầy gò đứng ở đó, nhìn bộ dạng Tinh Không nhếch nhác chạy lại, anh vội vàng đem chiếc áo mưa khoác lên người cô,
dùng bàn tay ấm áp lau đi những giọt nước mưa trên mặt cô, khuôn mặt
cũng khó che giấu được sự phấn khích, anh ôm lấy cô: “Tinh Không, chúng
ta tự do rồi! sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em.”
Tinh Không liếc mắt nhìn người đàn ông đó, không quá vui mừng, cô kéo tay anh, thúc giục: “Tiền bối, thôi đừng nói nữa, chúng ta chạy nhanh
lên, không tới mười phút là người nhà sẽ phát hiện ra em biến mất!”
Trì Hạo nắm lấy bàn tay yếu mềm của Tinh Không, nhìn vào khuôn mặt
ngây thơ của cô, anh dường như lờ mờ nhìn thấy tương lai tươi đẹp của
mình.
Đại tiểu thư của Thẩm gia, người thừa kế của tập đoàn quốc tế Tín
Dương, chỉ nghĩ tới những điều này thôi, anh đã liền cảm thấy dòng máu
trong cơ thể như đang sôi lên sùng sục, đưa cô gái này đi, tới lúc gạo
nấu thành cơm rồi, còn sợ gì bản thân không lên được như diều gặp gió.
Kéo tay cô phấn khích, Trì Hạo đưa cô chạy về phía trước: “Anh đã mua vé tàu rồi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây nhanh thôi!”
Tinh Không không nói gì, một tiếng sấm nổ vang trời trên đầu làm cho cô cảm thấy bất an trong lòng.
Cô quay đầu nhìn lại căn biệt thự của Thẩm gia trong cơn mưa gió,
trong lòng cô lúc này rất hỗn loạn, lần này, thật sự có thể thoát khỏi
người đó hoàn toàn sao....
Tinh Không cùng với Trì Hạo chạy về phía trước, cơn bão thổi qua tai giống như một con thú gầm thét giận dữ.
Qua được một lúc, con tim cô run lên, bởi vì cô phân biệt rõ ràng được tiếng chó sủa quen thuộc đó.
Cơ thể đột nhiên run lên, Tinh Không sắp khóc cả ra, cô kéo Trì Hạo,
hét lên sợ hãi: “Tiền bối, người đó hình như tới rồi, người đó tới rồi!”
Trì Hạo bị chìm vào trong sự vui sướng nên cũng chẳng để ý xem cô
đang sợ điều gì, chỉ biết đưa cô chạy đi: “Đi theo anh, không sao đâu,
anh sẽ bảo vệ cho em, có ai tới anh cũng sẽ bỏ em lại đâu!”
Tinh Không chỉ cảm thấy phía trước càng ngày càng tối đen lại, hai
chân cũng không còn sức lực gì, nhớ tới ánh mắt u ám và xấc xược của
người đó, cô không thể không dừng bước lại, cô đẩy Trì Hạo ra: “Tiền
bối, anh mau đi đi!”
“Đi? Anh phải đưa em đi....” Trì Hạo tuyên bố hùng hồn, nhưng chưa
dứt lời, anh liền cảm thấy phía sau lưng đột nhiên nhói đau, sau đó anh
bị một cú đánh mãnh liệt làm cho ngã xuống....
Bên tai là tiếng kêu the thé của Tinh Không, người đàn ông bị ấn
xuống đất, hai vai bị thứ gì đó như đang bị cắn xé vào tạo ra một cơn
đau dữ dội, anh kêu lên đau đớn, quay đầu lại liền nhìn thấy hai con chó mastiff hung dữ đang chằm chằm nhìn vào mình.