Tinh Không nhìn hai con chó mastiff đen xì to lớn, đột nhiên cô loạng choạng vài bước rồi ngã rụp người xuống, cô quay đầu lại thì liền nhìn
thấy một chiếc Rolls-Royce đang bám theo mà gần như không gây ra bất kì
tiếng động gì.
Lại thêm với tiếng sấm sét, làm cho khuôn mặt Tinh Không trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Cô nhìn cửa xe được mở ra, một người đàn ông với tầm vóc cao lớn mặc
một bộ vest đen bước xuống trước, mở ra một chiếc ô lớn, sắc mặt nghiêm
khắc như thể mãi mãi sẽ không thay đổi. Tinh Không nhìn chằm chằm anh
ta, anh ta chỉ khẽ cúi đầu xuống, cung kính đợi chủ nhân của anh ta bước xuống xe.
Tinh Không nghiến răng, mím môi nhìn anh ta với ánh mắt thù hận, được một lát, một đôi giày da sáng bóng được đặt từ trên xe xuống. Sau đó,
một người đàn ông cao lớn vạm vỡ từ trên xe bước ra, đứng ở đó, hơi lạnh phát ra từ cơ thể người đó dường như xua tan đi cơn mưa gió, giống như
một ngọn núi đang ép xuống mỗi dây thần kinh trên cơ thể cô.
Người đàn ông đó mặc một bộ vest màu xám bạc, trên chiếc nơ màu đỏ
sẫm còn gắn những viên kim cương li ti, đôi mắt với đồng tử đen kịt lại
giống như màn đêm, chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng mím lại, dường
như đang mang theo một sự phẫn nộ, nhưng Tinh Không nhìn không xa được
như thế, cô chỉ cảm thấy thần sắc của người đó được giấu trong mái tóc
bù rù và cơn mưa đêm, làm cho người khác càng cảm thấy anh ta cao thâm,
thần bí.
Tối hôm nay....anh ta rõ ràng là đang ở trong buổi yến tiệc, tại sao lại tới đây thế này?
Nhìn vào đôi môi mỏng đang nhếch cười vì phẫn nộ của người đó, Tinh Không đột nhiên rùng mình một cái.
Con chó mastiff gầm lên tiếng gầm phấn khích và khát máu, nó dùng
móng vuốt sắc nhọn của mình không ngừng cào về phía trước – nơi có con
mồi đang chậm chạp cố gắng bò lên, thỉnh thoảng lại hú lên ghê rợn,
dường như đang cầu xin chủ nhân một bữa ăn thịnh soạn.
Thẩm Chi Diệu đứng dưới chiếc ô giơ tay ra ngoắc ngoắc ngón tay trỏ
nhìn về phía Tinh Không đang run rẩy trong mưa rồi nói với ngữ khí rất
nhẹ nhàng: “Lại đây, Tinh Không, cẩn thận cảm cúm.”
Tinh Không nhìn anh ta, chỉ cảm thấy bản thân tê cứng đi, dây thần
kinh trên đầu giật lên đùng đùng, cô lùi về phía sau: “Cháu không muốn
trở về, cháu muốn cùng với tiền bối rời đi! Chú tha cho anh ấy đi....”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, thần sắc vẫn nghiêm nghị, anh ta từ từ
quay đầu lại, dùng ánh mắt yêu thương nhìn vào hai con chó mastiff đang
há hốc mồm ra kia và nói nhẹ nhàng: “Muốn ăn thì ăn đi.”
“Không!” cùng với tiếng gào thét thảm thiết của Trì Hạo là tiếng sủa
phấn khích của hai con chó mastiff, chúng đang giằng mình về phía trước, há miệng với hàm răng trắng bóng hướng về phía người đàn ông gầy gò ốm
yếu như thể muốn cắn nát anh ta.
Tiếng gầm của hai con chó và tiếng kêu của người đàn ông hòa trộn với nhau giống như tiếng kêu của ma quỷ, lại vang lên trong màn đêm mưa gió làm cho người khác cảm thấy vô cùng kinh hoàng.
Rất nhanh sau đó Tinh Không liền ngửi thấy mùi tanh của máu làm người khác thấy buồn nôn, nước mắt lăn dài trên má, cô quỳ chạy tới chân Thẩm Chi Diệu van vài: “Tha cho anh ấy đi, cầu xin chú, anh ấy sẽ bị chó của chú cắn chết mất!”
Thẩm Chi Diệu với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn qua Tinh Không,
hướng về phía chàng trai người dính bê bết máu nói với giọng nói lạnh
lùng: “Cậu, còn muốn đưa Tiểu Tình chạy chốn không?”
Chàng thanh niên đó bị dọa cho hồn bay phách lạc, hai con chó đã cắn
gần như nát cánh tay anh, anh đau đớn kêu lên: “Không dám nữa, Thẩm tiên sinh tôi không dám nữa! Là Tinh Không cô ấy cầu xin tôi đưa cô ấy đi!
Tôi không có gan để đối đầu với anh đâu, cầu xin anh tha cho tôi, Thẩm
tiên sinh.....a....! Tinh Không, cứ anh đi! Cứu anh!”
Thở dài một tiếng, Thẩm Chi Diệu đưa bàn tay ra túm lấy cổ Tinh Không kéo cô vào dưới ô, chẳng thèm quan tâm tới cả người cô đang ướt như
chuột lột, anh ta ôm lấy cô: “Tiểu Tình, cháu xem, người đàn ông như thế này, sao có thể tin tưởng được....”
Tinh Không nhắm chặt hai mắt lại, sợ hãi nghe tiếng hai con chó đang nhai thịt của chàng trai.
Tiền bối.....
Người đàn ông muốn lấy cúp giải thưởng hội họa cao nhất để giành tặng cho cô....tay của anh....
Kêu lên đau khổ một tiếng, Tinh Không quỳ thẳng lưng trước mặt Thẩm
Chi Diệu, cô khóc: “Chú ơi, là lỗi của cháu, cháu nhất thời ham chơi nên đã cùng anh ấy chốn ra ngoài chơi, cháu không có ý ở bên cạnh anh ấy
đâu....cầu xin chú tha cho anh ấy! nếu cứ thế này anh ấy sẽ chết mất!”