Người càng lúc càng đông, Thẩm Tinh Không dựa người vào thành xe, an nhiên chốn trong vòng tay của Thẩm Chi Diệu.
Thẩm Chi Diệu không nhìn cô, sau khi anh thu ánh mắt đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ về thì liền nheo mày lại.
Cổ áo cô rộng, chiếc áo khoác lại vứt ở trên xe, so với vóc dáng người đàn ông thì căn bản là phải liếc ánh nhìn xuống.
Bất giác bốn phía có vài người đàn ông đều hướng ánh mắt về phía cô, vô tình hoặc cố ý đang nhìn phong cảnh phía cô.
Thẩm Chi Diệu đột nhiên tức giận, Thẩm Tinh Không thì vẫn ngốc nghếch không
biết gì, chiếc áo nội y màu trắng tinh bên trong đã bị người khác nhìn
thấy rồi.
Cơ thể anh đứng thẳng lên, ghé sát vào phía trước cơ thể Tinh Không.
Thẩm Tinh Không bị ép vào rất chật, hai cánh tay đặt trước lồng ngực anh,
mặt cô đỏ lên, không biết làm thế nào liền nói: “Chú Hai....”
Thẩm Chi Diệu rất muốn đánh người, anh gằn giọng nói: “Sao thế?”
Thẩm Tinh Không như sắp nghẹt thở, cô nói: “cháu sắp không có cách nào để thở được rồi....chú có thể....”
“Cố chịu đi!” anh nói vẻ không vui.
Thẩm Tinh Không bị tiếng nói gằn giọng đó của anh làm cho không dám lên
tiếng nữa, cả một chặng đường bị chèn tới mức sắp nghẹt thở cả đi, cơ
thể cô và cơ thể anh dính sát vào nhau, sự đụng chạm đó khiến cho nhiệt
độ như tăng cao lên và Thẩm Tinh Không không thể không rùng mình.
Thẩm Tinh Không dựa vào trước ngực anh, cảm nhận rõ ràng được cảm giác an
toàn mà anh đem lại, cơ thể anh rất săn chắc, đó là cơ thể của một người đàn ông cường tráng và trưởng thành, con tim Thẩm Tinh Không đập nhanh
như trống trận, làm cho cô có một cảm giác hoảng hốt như thể không có
cách nào thoát ra khỏi hơi thở và nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh....
Trước khi Thẩm Tinh Không sắp chết nghẹt cả đi thì cuối cùng cũng đã tới điểm tập kết.
Xuống xe, bộ dạng của cô và Thẩm Chi Diệu đều rất bệ rạc.
Cô còn may, quần áo mặc trên người đều là loại khá thoải mái, chỉ có Thẩm
Chi Diệu là đáng thương, chiếc áo sơ mi trắng của anh nhăn nhúm lại
không nói, lại còn thêm vài vết tay bám vào bẩn bẩn.
Thẩm Tinh Không muốn cười nhưng lại không dám, đeo chiếc ba lô lên, nhìn anh: “Vậy cháu đi đây.”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô chằm chằm rồi dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt cô đi, anh nói với ngữ khí nhẹ nhàng: “Chú ý an toàn, đừng chạy lung tung.”
Thẩm Tinh Không gật đầu.
Thẩm Chi Diệu đem chiếc khăn tay đặt vào trong lòng bàn tay cô, nắm lấy tay
cô rồi lại nhìn bàn tay cô nằm gọn thỏn trong bàn tay to lớn của mình,
anh đơ người ra rồi gọi cô: “Tiểu Tinh....”
Thẩm Tinh Không đột
nhiên thấy có chút thương cảm, bản thân cũng cảm thấy bối rối, cô vội
càng giật tay mình ra, vẫy tay chào: “Cháu phải đi tập hợp đây, chú Hai, tạm biệt.”
Thẩm Chi Diệu đứng đó bất động không nói gì, nhìn cô
hân hoan quay người chạy về phía các bạn, trong lòng có một cảm giác
không thoải mái, anh muốn bảo cô đừng đi tham gia cái hoạt động cắm trại vô vị đó, anh có thể đưa cô đi Mỹ, đi Châu Âu, đi Nhật Bản, đi đâu cũng được, chỉ cần cô đừng giống như bây giờ, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi ánh mắt của anh....
A Tiến bước từ trên xe xuống, lặng lẽ đi tới phía sau Thẩm Chi Diệu, nhìn ánh mắt trầm mặc và sâu thẳm của anh,
thấp giọng khẽ gọi: “Tiên sinh, xe tới rồi.”
Thẩm Chi Diệu nhìn A Tiến rồi hỏi: “Có phải tôi đã quản lý cô ấy chặt quá không?”
A Tiến quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Thẩm Tinh Không vui mừng hân hoan
giống như một con hươu non chạy tới chỗ tập hợp, anh biết tiên sinh có
chút thất vọng, liền lắc đầu: “Không, anh đã dạy dỗ tiểu thư rất tốt,
cha cô ấy nhìn thấy cũng sẽ an tâm.”
Thẩm Chi Diệu hơi nheo mắt lại, dưới ánh sáng mặt trời khuôn mặt anh tú của anh càng trở nên mê hoặc.
“Đi thôi....” anh lặng lẽ quay đầu đi về phía chiếc xe.
A Tiến đi theo phía sau cung kính.
*****
Thẩm Tinh Không ngơ ngác.
Tưởng Thu Muội đã hẹn với cô rồi mà vẫn không thấy tới, xe chuẩn bị chạy thì
Tưởng Thu Muội gửi tới một tin nhắn: Tinh Tinh, hôm qua tớ cùng các bạn ở Hội vẽ tranh đi bar, say tới bây giờ mới tỉnh, không kịp tới rồi, tớ
không đi nữa, cậu chơi vui vẻ nhé, tiện thể tìm lấy một đối tượng khả
quan nhé...xin lỗi!
Thẩm Tinh Không rất muốn quăng chiếc điện thoại đi rồi gầm lên đồ Tưởng Thu
Muội đáng chết, cô ở trên xe không quen biết một ai, nếu nhưng không
phải là có Tưởng Thu Muội đi cùng thì cô cũng đã không đi chơi với một
đoàn người mà toàn người lạ, cô muốn xuống xe!
Đang định đứng lên
thì chiếc xe liền từ từ khởi động, cô vội vàng đứng bật dây, chiếc ghế
trống bên cạnh đột nhiên có một người ngồi xuống.
Cô phẫn nộ nhìn người đó, cái đầu đội chiếc mũ lưỡi chai từ từ ngẩng lên, để lộ ra một khuôn mặt với một nụ cười rạng ngời.