Chiếc xe lái ra khỏi cổng của Thẩm gia.
Cả chặng đường hai người ngồi phía ghế sau đều giữ sự im lặng.
Thẩm Tinh Không cảm thấy nóng chết đi được, cái thời tiết này mặc áo khoác, Thẩm Chi Diệu sợ cô không nổi được rôm à?
Tranh thủ lúc anh đang gọi điện thoại, cô đã cởi chiếc áo khoác ra đặt ở một bên.
Vừa nói chuyện điện thoại xong, anh đang định nói gì thì Thẩm Tinh Không
chỉ cảm thấy chiếc xe đột nhiên dừng lại, người ngồi trong xe liền
nghiêng về phía trước.
Thẩm Chi Diệu nheo mày lại, rõ ràng là không vui: “Chuyện gì thế?”
Tài xế ngồi phía trước toát mồ hôi hạt ra, tối qua anh ta bị lôi đi tiếp
khách đã uống hơi nhiều, quên mất không kiểm tra xem xăng trong bình còn đủ hay không! kết quả rất không may, xe hết xăng rồi, bây giờ cũng may
mà chỉ chết máy ở trên đường.
Sắc mặt Thẩm Chi Diệu rất khói coi,
tài xế cảm thấy bản thân mình sắp bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho
đóng băng rồi, chỉ nghe thấy tiểu thư phía sau lên tiếng: “Cháu tự đi
trước đây, cháu kíp giờ.”
Thẩm Chi Diệu nhìn Thẩm Tinh Không bước
xuống xe, nheo mày lại cũng xuống, anh nói vẻ không mấy vui vẻ: “Có biết đường đi không?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh: “Cháu sẽ bắt xe.”
Thẩm Chi Diệu để cô đứng ở lề đường, bản thân mình thì đứng ở chỗ dành cho
người đi bộ sang đường, anh nói lạnh lùng: “Cứ đứng ở đây, bây giờ là
giờ cao điểm buổi sáng, bắt được xe thì chú cũng phục cháu đấy.”
Thẩm Tinh Không tức giận, vẫn đứng ở lề đường ngả người ra vẫy, thế nhưng
quả nhiên đúng như anh nói, chiếc xe nào cũng đã ngồi kín khách rồi.
Chẳng bao lâu Thẩm Chi Diệu liền quay trở lại chỗ A Tiến đang đứng cạnh xe đưa tay ra nói: “Đưa tôi tiền lẻ.”
A Tiến nhìn anh, đoán ra ý đồ của anh: “Tiên sinh, như thế không an toàn.”
Thẩm Chi Diệu khẽ nheo mày: “Đưa tôi...cách có mấy bến, tôi đưa nó đi, cậu gọi xe khác tới.”
A Tiến suy nghĩ vài giây, rút tiền lẻ ra đưa cho Thẩm Chi Diệu nhưng vẫn có vẻ không đồng tình lắm.
Cởi chiếc áo vest phẳng lì ra, cởi cúc tay của chiếc áo sơ mi trắng, Thẩm Chi Diệu quay người đi về phía Thẩm Tinh Không.
Thẩm Tinh Không nhìn anh, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy bàn tay nóng lên, bản thân liền bị Thẩm Chi Diệu kéo đi.
“Đi mau lên, xe tới rồi....”
Thẩm Tinh Không bị anh kép chạy tới trước chiếc xe bus đang chật ních người chen lên.
Hai người len được lên xe, đi xuống phía dưới đuôi xe rồi mới dùng lại,
Thẩm Tinh Không thở hổn hển, bàn tay vẫn bị anh nắm lấy toát cả mồ hôi
ra.
Cô có chút căng thẳng, Thẩm Chi Diệu từ trước tới nay chưa bao giờ nắm lấy tay cô, nếu có thì chỉ có khi còn nhỏ, bàn tay anh rất khô
ráp, có vết chai sạn, nhưng lại ấm tới mức làm người khác thấy nóng....
Thẩm Chi Diệu bỏ tay cô ra, kéo cô tới trước phía trước mình, hai tay vòng
lên, khóa cô ở trong vòng tay anh. Trên xe mọi người chen chúc xô đẩy
nhưng đều được anh ngăn lại hết.
Người càng lúc càng đông, Thẩm
Tinh Không chưa bao giờ ngồi xe bus, không biết sao lại nhiều người thế
này, tuy là rất chật, rất đáng sợ nhưng chốn trong vòng tay anh cũng lại rất an toàn.
Cô nhìn Thẩm Chi Diệu, ánh mắt anh đang mơ hồ nhìn
ra phía ngoài cửa sổ, trán anh vì vừa nãy kéo cô chạy mà xuất hiện lấm
tấm những hạt mồ hôi, ánh mắt anh rất sâu, sâu giống như biển, Thẩm Tinh Không chỉ nhìn được một nửa mặt anh, khuôn mặt anh rất hoàn mỹ, mỗi một bộ phận trên khuôn mặt đó dường như được điêu khắc mà thành vậy...
Thẩm Tinh Không có chút tò mò, cha mẹ anh là người như thế nào nhỉ? Sao lại
có thể nờ để một đứa trẻ đẹp thế này ở cô nhi viện chứ...
Ý nghĩ của cô đã chạy đi quá xa, Thẩm Tinh Không vội vàng lắc đầu trở về với thực tại.
Mỗi một điểm dừng, người lên lại càng đông hơn, Thẩm Chi Diệu không thể
không gồng hai cánh tay lên để giành lấy chút không gian cho Tinh Không, tuy là không nhiều nhưng cũng đủ để không cho người khác chạm vào cô.
Thẩm Tinh Không hơi cúi mặt xuống, hít thở hơi thở đặc biệt trên cơ thể anh.