Thẩm Tinh Không nhìn A Tiến, nét mặt anh rõ ràng là rất nghiêm khắc,
nhưng thực ra anh mới hơn hai mươi tuổi, anh vẫn còn rất trẻ.
Vì
ảnh hưởng bởi người đó nên cô nhìn A Tiến vẻ bực mình: “Ngày nào anh
cũng tiên sinh thế này tiên sinh thế kia, Thẩm Chi Diệu không trả lương
cho anh à? Đến nỗi mà đội anh ta lên đầu thế không?”
A Tiến nheo
mày lại: “Thế nhưng tiểu thư, tiên sinh từ trước tới giờ đều nhớ sinh
nhật của cô mà không cần bất kì người nào nhắc nhở.”
Thẩm Tinh
Không bực mình vì A Tiến luôn miệng nhắc tới Thẩm Chi Diệu, cô đem mấy
chiếc áo sơ mi mà cô cầm từ trên giá treo xuống vứt sang một bên cho
nhân viên bán hàng: “Mấy chiếc này gói hết lại cho tôi, phiền phức chết
đi được!”
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, A Tiến muốn xách túi
cho Thẩm Tinh Không nhưng cô không cho mà đẩy anh ta: “Anh về đi! Vừa
mới tới mà cứ lải nhải không ngừng.”
A Tiến nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nhẫn nhịn.
Thẩm Tinh Không nhìn anh, thở dài một tiếng, lại đưa hết cái túi đựng áo sơ
mi cho anh: “Này, cầm lấy! đây là thù lao dành cho anh, sau này sẽ không tìm anh tới nữa, chán anh hết chỗ nói!”
A Tiến xách lấy chiếc túi đứng đơ người ra, nhìn Thẩm Tinh Không bắt xe taxi đi mất.
Anh mím chặt môi lại, cúi đầu xuống, ánh mắt phức tạp.
******
Đi ra từ quán bar, Thẩm Tinh Không cảm thấy hơi lạnh.
Lục Diễn Trạch ở bên cạnh thấy cô co người lại, không chút do dự anh cởi chiếc áo khoác ngoài lên choàng cho cô.
Thẩm Tinh Không nhìn thấy chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu tím bên trong của anh,
cô không nhịn được cười: “Có phải to rồi không? nhìn anh mặc hơi buồn
cười.”
Lục Diễn Trạch giơ ngón tay trỏ lên ấn vào trán cô: “Lại
còn nói! Em mua áo mà cũng không nhìn cỡ, anh mặc làm áo ngủ cũng được
ấy chứ!”
Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Vậy anh còn mặc làm gì? Trả em đây!”
Lục Diễn Trạch giơ hay tay lên bắt chéo trước ngực nói: “Không trả!”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng rồi mặc kệ anh.
Đường phố về đêm có vẻ vắng vẻ, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe ô tô phóng lướt qua.
Lục Diễn Trạch quay đầu sang nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của Thẩm Tinh Không, vừa nãy trong buổi tiệc sinh nhật, cô đã bị ép uống nửa chén rượu hoa
quả. Bạn bè đều lấy cô ra để nói đùa, có những lúc anh cũng mặc kệ bọn
họ trêu chọc cô, thực ra anh muốn nhìn thấy phản ứng của cô hơn ai hết – là ghét bỏ hay là công nhận?
Nhưng thái độ của cô người khác không thể nắm bắt được.
Một chiếc xe lại chạy qua, Lục Diễn Trạch đột nhiên nắm lấy tay của Thẩm Tinh Không, kéo cô ôm vào lòng mình.
Nói với cô giọng trách mắng: “Em ấy, không uống được lại còn cố uống, mặt đỏ nhìn như đít khỉ ấy!”
Thẩm Tinh Không véo vào người anh: “Anh có lương tâm không hả, nếu không
phải là em giả vờ say thì anh làm gì thoát thân được dễ thế này! Không
thế làm gì có lý do để anh tiễn em!”
Lục Diễn Trạch nắm lấy bàn
tay nhỏ bé và mềm mại của cô, mồ hôi ướt đẫm, có chút căng thẳng, anh
hắng giọng rồi nói: “Thẩm Tinh Không, anh nói anh theo đuổi em đã một
tháng nay rồi nhưng em xem, người ngoài đều tưởng chúng ta là một đôi,
chúng ta nên thuận theo lòng dân đi thôi, nếu nói ra ngoài là anh vẫn
chưa có được con tim em thì anh sẽ bị mọi người cười chết mất, em không
nhẫn tâm đâu đúng không?”
Thẩm Tinh Không cảm thấy cổ họng khô đặc đi, cô nuốt nước bọt rồi nói: “Anh đừng có mơ đi, em vẫn chưa hiểu nhiều về anh.”
Lục Diễn Trạch với bộ dạng buồn rười rượi, nhưng lại vẫn nắm tay cô và cố
cười. Hai người cứ thong dong đi bộ như vậy cho tới gần căn biệt thự cổ
của Thẩm gia.
Thẩm Tinh Không nhìn ánh đèn vẫn được thắp sáng trong nhà, cô đẩy vai anh nói: “Anh về đi, muộn lắm rồi.”
Lục Diễn Trạch nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lấp lánh: “Em tặng anh quà, anh còn chưa đáp lễ lại mà.”
“Cái gì?”
Thẩm Tinh Không vừa hỏi xong liền cảm thấy trán mình nóng lên.
Đôi môi của Lục Diễn Trạch nhanh chóng rời khỏi trán cô, giọng anh khàn khàn nói: “Tiểu Tinh....chúng ta tìm hiểu nhau đi.....”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, cô mím môi lại, cúi đầu xuống: “Nếu anh vì Cúp Cò trắng thì không cần thế này đâu....”