Amanda nhìn anh có vẻ nổi nóng, cô thở dài: “Ông chủ, anh giày vò bản thân thế này....hay là đi đón....”
“Cô ấy hận tôi!” Thẩm Chi Diệu đột nhiên lên tiếng đầy thất vọng, anh nắm tay vào rèm cửa, kéo rèm ra nhìn xuống phía dưới.
A Tiến một mình bước xuống xe. Thẩm Chi Diệu hiểu A Tiến, con người này
tuy nhìn có vẻ cứng nhắc bảo thủ nhưng thực ra lại là người rất tinh tế. Anh đã đi tìm Thẩm Tinh Không, Thẩm Chi Diệu có thể đoán ra được.
Thẩm Chi Diệu rất phản cản với việc người khác nhúng tay vào chuyện của
mình, nhưng nhìn thấy A Tiến lái xe đi, anh cũng không hề ngăn cản.
Cả tháng nay anh chỉ cảm thấy thật trống trải, con tim như bị dầu nóng dội vào, đau đớn.
Anh vẫn còn nhớ ánh mắt cô sau khi chịu cái tát của anh: đau thương, tức giận, oán hận, lãnh đạm....
Cô oán hận anh, oán hận anh đã đánh cô, mắng cô, mà không hề nhớ những điều tốt đẹp anh đối xử với cô trong những năm vừa qua.
Nhìn A Tiến một mình quay về, anh cười lạnh nhạt, thần sắc nghiêm nghị: “Cô
ấy oán hận tôi, nhìn thấy chưa? Đây chính là câu trả lời. Đây chính là
Thẩm Tinh Không mà tôi đã nuôi dưỡng năm năm, coi như là đã nuôi một con chó, chó nó nhìn thấy tôi còn vẫy vẫy đuôi thế nhưng cô ấy thì sao? Có
những lúc tôi chỉ muốn túm lấy cổ cô ấy, dùng lực bóp chết cô ấy, như
vậy tôi còn thấy nhẹ nhõm hơn!”
Amanda nhìn sự thất vọng kèm theo sự phẫn nộ, cô thở dài: “Ông chủ, anh tội gì....nếu cô ấy đã không hiểu thì tại sao anh không nói cho cô ấy nghe.....”
Thẩm Chi Diệu
cười lạnh lùng một tiếng, đột nhiên quờ tay ra hất tất mấy tập tranh đi, mặt căng ra: “Cô ấy là một cô gái không có lương tâm, coi như năm năm
vừa rồi tôi đã sai lầm. Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy thêm nữa, cũng
không muốn nghe tới con người ấy, bẩn tai tôi ra.”
Amanda nhìn ánh mắt gợn sóng của anh, cô cũng thấy buồn lây, chỉ biết khẽ thở dài.
******
Cuối tuần.
Thẩm Tinh Không không hẹn được với Tưởng Thu Muội nên cô chỉ có thể một mình đi lượn trung tâm thương mại.Cô đi loanh quanh khu vực hàng quần áo nam, muốn đi xem áo sơ mi nhưng lại ngại.
Cô không vào bên trong, lại không biết muốn loại áo thế nào, nhân viên bán hàng nhìn thấy tuổi cô còn trẻ như vậy liền dùng ánh mắt không bình
thường để nhìn cô.
Do dự một lát, đột nhiên cô nghĩ tới A Tiến, ngày hôm đó cô đã nổi nóng với anh, cũng không biết anh có chịu tới hay không.
Thẩm Tinh Không gọi điện cho A Tiến, thái độ anh ấy không có gì là bất
thường hay nhớ chuyện cũ, chỉ nói để xem có thời gian rảnh không thì sẽ
quyết định sau. Thẩm Tinh Không ngồi trên ghế ở khu vực nghỉ, đợi chưa
tới mười phút liền nhìn thấy người đàn ông mặc một bộ vest đen đang đi
những bước vững chắc về phía mình.
Thẩm Tinh Không bĩu môi trước
bộ dạng của anh nhưn trong lòng lại thấy thích, cô cũng tiến lại gần kéo cánh tay anh, cười tươi rói nói: “A Tiến, tôi biết anh tốt nhất mà, mau lại đây, giúp tôi chọn áo sơ mi.”
A Tiến đi vội hay sao mà trán toát mồ hôi ra, anh mím chặt môi, mặc kệ để cô kéo mình vào khu vực đồ nam.
Thẩm Tinh Không có người đi cùng liền hào hứng, cô đi tới trước kệ treo đì
chọn hết chiếc này tới chiếc khác ướm thử vào người A Tiến.
A Tiến nhìn bộ dạng hân hoan hào hứng của cô liền hỏi: “Tiểu thư mua đồ nam muốn tặng cho ai?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh rồi nói: “Tặng bạn trai.”
Thần sắc A Tiến vẫn không thay đổi chỉ nói: “Tiểu thư có nhớ tuần sao là sinh nhật tiên sinh không.”
Thẩm Tinh Không đơ người ra, Thẩm Chi Diệu cũng sinh nhật vào khoảng thời
gian này? Chẳng trách cô không nhớ, người đàn ông đó từ trước tới giờ
đều đón sinh nhật với bạn gái, dường như lần nào cũng nửa đêm mới về,
lúc đó cô chẳng ngủ say rồi, căn bản không có cơ hội để chú hay tặng quà gì anh. Mà thực ra chắc gì anh đã thèm những thứ đó?
Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Sinh nhật chú ấy thì anh nhắc bạn gái chú ấy là được rồi, nói với tôi làm cái gì.”
A Tiến nắm lấy chiếc ngoắc áo, nói nghiêm túc: “Lạc tiểu thư năm nào cũng chuẩn bị quà từ rất sớm, Tiểu thư, cô chưa từng làm điều đó.”