Cuối cùng thì Thẩm Tinh Không cũng bị Thẩm Chi Diệu lôi ra khỏi phòng
tắm, anh chẳng quan tâm tới việc cô khóc lóc và cùng vẫy, anh lau khô
người cho cô, mặc vào cho cô một bộ quần áo, sau khi làm xong những việc đó người anh cũng ướt hết, trên mặt còn bị cào ra, nhìn trông không
giống với hình ảnh thường ngày của anh nữa.
Nhìn đồng hồ, sắp tới bốn giờ rồi, anh biết dỗ dành cô không được đành phải dọa dẫm, vứt đôi
giày cho cô, mặt nghiêm khắc anh nói: “Em mà không đi vào là anh bế em
xuống lầu vứt lên xe đấy, chẳng phải em sợ người khác biết à? Sợ thì hãy ngoan ngoãn giống như trước đi, bằng không anh cũng chẳng ngại mà lập
tức công khai mối quan hệ giữa chúng ta đâu!”
Thẩm Tinh Không
nhìn anh với ánh mắt căm ghét, cô vừa cúi đầu xuống đi giày vào vừa biết cái cảm giác hận một người vào tận xương tủy là thế nào.
Đi ra
từ Thẩm gia, Thẩm Tinh Không ngồi dựa mình vào xe, phát hiện trong xe
trống rỗng, suy nghĩ một lát cô mới phát hiện ghế ngồi phía trước không
còn bóng dáng của A Tiến nữa.
Anh không ở đây cũng tốt, bây giờ
mỗi khi nhìn thấy một người quen cô đều cảm thấy nhục nhã, cô chỉ muốn
có một khe nứt nào để chui xuống mà thôi.
Thẩm Chi Diệu nhìn Thẩm Tinh Không không có chút tinh thần nào, anh cũng chỉ biết thở dài trong lòng một tiếng.
Thẩm Tinh Không nhìn mình trong gương xe, cũng may trời lạnh rồi, cô mặc
chiếc áo len cao cổ nên không ai nhìn thấy gì mà nghi ngờ, cô lập tức
lại kéo tay áo lên, cổ tay cô bị Thẩm Chi Diệu bóp tới mức mà còn hằn cả vết tay lại.
Thẩm Tinh Không nhìn hiệu thuốc ở phía bên ngoài, đột nhiên cô lên tiếng: “Dừng xe!”
Thẩm Chi Diệu đưa tay ra kéo cô lại, nheo mày nhìn cô, anh nói giọng nghiêm nghị cảnh cáo: “Đừng làm chuyện linh tinh!”
Thẩm Tinh Không nhìn tài xế ngồi phía trước, khuôn mặt có vẻ lúng túng, cô nói hơi gằn giọng xuống: “Cháu....mua thuốc uống!”
Thẩm Chi Diệu hất cằm hỏi: “Mua thuốc gì?”
Thẩm Tinh Không cắn môi rồi nói: “Thì là....thuốc không để mang bầu....”
Thẩm Chi Diệu bóp tay cô chặt hơn, Thẩm Tinh Không đau quá mà kêu lên một tiếng.
Thẩm Chi Diệu sắc mặt khó coi, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, anh bỏ tay cô
ra nói giọng thờ ơ: “Hôm qua đang ở trong thời kì an toàn, không cần
uống thuốc.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh chằm chằm không hiểu.
Thẩm Chi Diệu nghĩ chắc gì cô đã biết thế nào là thời kì an toàn, anh hất
cằm nhìn tài xế biểu thị rằng hãy lái xe đi, nghĩ một lát rồi anh quay
đầu sang nhìn cô nói: “Làm chuyện đó vào thời điểm rụng trứng sẽ không
có thai được, đó gọi là thời kì an toàn, mấy ngày hôm nay em đều đang
trong thời kì an toàn, vì thế không sao, đừng có đi uống mấy cái thuốc
linh tinh đó, không tốt cho sức khỏe, cũng sẽ rất khó chịu.”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, không ngờ anh lại còn biết khi nào là thời kì an toàn?
Vậy thì có phải mỗi lần cô tới ngày đèn đỏ anh đều để ý?
Đúng là biến thái!
Suốt chặng đường Thẩm Tinh Không luôn trong trạng thái đề phòng Thẩm Chi Diệu, chẳng bao lâu sau chiếc xe đã tới Thẩm gia.
Nhìn cánh cổng quen thuộc, trong lòng cô có một cảm giác rất hỗn loạn.
Thẩm Chi Diệu từ từ mở cửa xe bước xuống, anh đi sang phía bên Thẩm Tinh
Không mở cửa xe cho cô, anh năm lấy tay cô hỏi: “Đi được không?”
Thẩm Tinh Không chẳng thèm để ý tới anh, tự mình khó khăn bước ra ngoài, đau chết mất, cô bị Thẩm Chi Diệu giày vò tới mức mà giờ chỉ động đậy một
chút thôi cũng thấy đau ê ẩm, nhìn nét mặt khó khăn của cô trong lòng
Thẩm Chi Diệu cũng cảm thấy đau, anh nghĩ, sau này tuyệt đối sẽ không
mất kiểm soát để làm cô thành ra thế này nữa.
Từ trên xe bước
xuống, Thẩm Tinh Không cố gắng đứng lên, Thẩm Chi Diệu đưa tay vòng qua
eo cô đỡ lấy, để cô dựa vào bản thân mình, anh di di cằm mình lên đầu
cô, giọng khàn khàn anh khẽ nói: “Đừng miễn cưỡng bản thân, để anh đỡ em vào trong.”
Thẩm Tinh Không mím chặt môi, cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng chỉ biết cùng anh đi vào.
Vào tới cửa, mùi thơm thức ăn thơm phức đã bay ra.
Thẩm Chi Mi ngồi trên ghế sô pha, quay đầu ra, vừa nhìn thấy Thẩm Chi Diệu
mặc trên mình một chiếc áo khoác mỏng, cái dáng điệu và thần thái đó có
vài phần giống với một nam người mẫu. Thẩm Tinh Không ở bên cạnh anh
thần sắc không được tốt lắm, khuôn mặt trắng bệch ra, mặc một chiếc áo
len cao cổ màu xám nhạt, thân hình mảnh mai của cô đứng bên cạnh Thẩm
Chi Diệu nhìn rõ ràng là rất hài hòa.
Thẩm Chi Mi huých tai vào
con trai, liếc mắt rồi nói: “Đồ tiểu tử đáng chết, con nhìn chú Hai con
kìa, tay có rời khỏi eo của Thẩm Tinh Không đâu, rốt cuộc là con có hiểu làm thế nào để theo đuổi con gái không hả!”
Hiên Trình Tiến có
chút bực mình: “Con không theo đuổi à? Mẹ cũng không xem xem người mẹ
bắt con theo đuổi là ai! Thẩm Tinh Không cô ta đúng là không phải như
những người khác, con thực lòng không có cách nào cả.”
Thẩm Chi
Mi bĩu môi mắng Hiên Trình Tiến không biết cố gắng, nhìn Thẩm Chi Diệu
đang tiến vào gần, bà ta liền thay đổi rồi kêu lên: “Ây a! A Diệu, mặt
chú làm sao đấy? sao lại bị cào thành ra thế này chứ?”
Thẩm Chi
Diệu để Thẩm Tinh Không ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt liếc nhìn khuôn
mặt không chút sức sống của cô, anh từ từ đưa tay đặt lên những vết sước trên mặt mình: “Do mèo cào.”
Mặt Thẩm Tinh Không nóng lên rồi cô liền cúi gằm xuống.
Thẩm Chi Mi trêu thêm vài câu nữa rồi Thẩm Tín Dương cũng bước xuống, mọi
người tập trung trước bàn ăn, Thẩm Tín Dương gọi Thẩm Tinh Không lại
ngồi gần mình, Thẩm Tinh Không nhìn người ông nội hiền từ của mình, cô
chỉ cảm thấy hai mắt cay sè.
Thẩm Tín Dương mải nói chuyện công
ty với Thẩm Chi Diệu cũng không chú ý tới cô lắm, vì thế ông cũng không
phát hiện ra rằng cô đang buồng.
Trong lúc ăn cơm, Thẩm Tín Dương nhìn mặt Thẩm Chi Diệu lúc này mới cười ha ha rồi hỏi: “Mặt con làm sao thế kia?”
Thẩm Chi Diệu liếc nhìn Thẩm Tinh Không ngồi phía đối diện, khẽ cười rồi
nói: “Hôm qua con nhìn thấy một con mèo ba tư đẹp quá, không kìm được mà đùa với nó thế là bị mèo cào lên mặt, có điều cũng may là, con đã thu
phục được con mèo đó rồi.”
Mọi người ở đó không nghe ra ý tứ
trong lời nói của anh, chỉ có Thẩm Tinh Không là hiểu, cô đỏ mặt lên,
cúi gằm mặt xuống và cơm vào miệng.
Thẩm Tín Dương nghe nói là bị mèo cào nhưng ông cũng biết đó là lời nói đùa của Thẩm Chi Diệu, cũng
hùa theo nói đùa: “Ba mươi mấy tuổi đầu rồi vẫn còn có tâm trí mà trêu
mèo trêu chó, mấy ngày hôm trước ta gặp chú Vương, con trai ông ấy là
bạn học thời tiểu học của con đấy, cháu người ta đã biết chạy khắp nơi
rồi, còn con thì vẫn còn tâm trí mà quản mèo, sao không để tâm trí đó mà sinh cho ta một đứa cháu đi!”
Thẩm Chi Diệu lại liếc nhìn Thẩm
Tinh Không ngồi phía đối diện, anh khẽ nheo mày nói: “Ba nói thì dễ chứ
làm gì có chuyện nói sinh là sinh được.”
Thẩm Tín Dương hức một
tiếng: “Thì có gì khó đâu, con cũng có bạn gái rồi, chọn lấy một ngày,
tổ chức hôn lễ, việc còn lại thì chỉ cùng lắm là một năm! Con mà muốn
làm thì chẳng phải có thể làm ngay lập tức à, chẳng qua là cái đồ tiểu
tử không hiếu thuận thôi, không chịu thỏa tâm nguyện của ông già này!”
Thẩm Chi Mi ngồi bên cạnh lại nói thêm vào: “Đúng đấy đúng đấy! Lạc tiểu thư là một cô gái tốt như thế, chẳng phải lần trước cô ấy tới đây ba cũng
rất thích à?”
Thẩm Tín Dương gật đầu: “Cũng khá, cô nương đó có
kém gì con đâu, tuổi không còn nhỏ nữa thì mau mà quyết đi, nếu con có
gì thấy không thuận tiện thì nói với ta, Tiểu Tinh ta cũng sẽ cho nó
chuyển về đây, như vậy là con yên tâm kết hôn rồi.”
Thẩm Tinh
Không nghe thấy câu nói này, cuối cùng cô cũng cảm thấy có hi vọng, cô
nhìn ông nội, nói nhẹ nhàng: “Chẳng bằng bây giờ cháu chuyển về nhé, để
cho...chú Hai....kết hôn.”
Hai từ kết hôn dường như cô nói mà run lên, Thẩm Chi Diệu nhìn ánh mắt cô, dường như lóe ra một ánh nhìn sẽ
thiêu cháy người khác vậy.