Buổi sáng, Thẩm Chi Diệu đi ra từ phòng tắm, người làm liền mang bữa sáng lên.
Anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, cổ chữ V, để lộ ra lồng ngực màu mật ong, nước từ trên mái tóc nhỏ xuống, không ngừng chảy xuống lồng
ngực anh.
Anh mở cửa, đỡ lấy khay đồ ăn từ tay người làm, anh hất cằm biểu thị rằng người làm có thể lui xuống rồi.
Người làm cũng không nói gì, cúi đầu rời đi.
Mãi cho tới khi cửa đóng lại, trên mặt chị ta không hề thể hiện một chút nào thần sắc tò mò hay ngạc nhiên.
Rất tốt, Thẩm Chi Diệu hài lòng quay người đi tới bên cạnh giường, nhìn Thẩm Tinh Không vẫn đang ngủ chưa tỉnh.
Cả đêm ngày hôm qua đã khiến cô mệt lử người, anh cúi người xuống, khẽ
vuốt gọn mái tóc cô sang một bên. Đây là người phụ nữ của anh, ngoan
ngoãn và làm người khác cảm thấy thật thương yêu.
Anh chưa từng
mất kiểm soát như tối hôm qua, sự kích động như được dồn vào người anh,
anh biết cô đau, biết cô không chịu đựng được nhưng anh không có cách
nào để dừng lại, chỉ muốn không muốn dừng lại một giây nào sự tiếp xúc
xác thịt đó với cô, không muốn dừng lại và chỉ muốn cơ thể hai người hòa vào nhau.
Tiểu Tinh của anh....
Ngồi như vậy nhìn cô,
nhìn cô không rời mắt, thời gian từ từ trôi đi, ánh sáng mặt trời chiếu
qua rèm cửa len lỏi vào trong phòng, chiếu vào khuôn mặt anh tú của anh.
Thức ra anh hi vọng, thời gian cứ thế này dừng lại thì thật tuyệt biết bao,
anh có thể cứ thế này ngắm nhìn và trông cho cô ngủ cả một đời cũng tốt, như vậy thì cô sẽ không gặp phải bất kì sự tổn thương nào....
Mãi cho tới buổi chiều, Thẩm Tinh Không mới tỉnh lại sau cơn mệt mỏi làm tê dại cả cơ thể đi, cô co mình trong chăn, cả cơ thể cô đau nhức nhưng
đau nhất là phần eo như đang muốn rơi ra khỏi cơ thể.
Thẩm Chi
Diệu nhìn cô, anh khẽ cười, Thẩm Tinh Không giật mình cô lập tức chui
mình vào chăn, chỉ để hở hai con mắt nhìn anh đầy cảnh giác.
Con
tim Thẩm Chi Diệu đau nhói trước ánh nhìn xa lạ đó, sắc mặt anh không
chút thay đổi, anh cầm lấy chiếc khay bên cạnh rồi nhìn cô: “Muốn ăn
sáng hay ăn trưa?”
Thẩm Tinh Không bực dọc, sao một người lại
không biết xấu hổ tới mức này chứ, làm cái việc điên cuồng rồ dại xong
lại vẫn còn dám nói chuyện với cô như thể chẳng có việc gì xảy ra, Thẩm
Chi Diệu đưa tay ra gạt chiếc khay sang một bên: “Không ăn.”
Thẩm Chi Diệu sớm đã biết cô sẽ như vậy nên anh bê chiếc khay né đi, nhìn
cô: “Không ăn anh sợ em không có sức mà làm loạn lên với anh ất, thực sự không ăn à?”
Thẩm Tinh Không nghiến răng nhìn anh.
Thẩm Chi Diệu nhún nhún vai, đặt đồ ăn xuống, lật chăn trên người cô ra: “Anh đưa em đi tắm.”
Thẩm Tinh Không sợ hãi liền đẩy anh ra, cô kéo lấy chăn chùm lên người: “Đừng đụng vào tôi, cút ra!”
Thẩm Chi Diệu ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, anh đứng bên cạnh giường, cúi
đầu nhìn cô chằm chằm, anh nói với ngữ khí dọa dẫm: “Ngữ khí đó không
phải là ngữ khí mà em có thể dùng để nói với anh, nếu còn dám nói như
vậy một lần nữa em có tin anh sẽ cùng em diễn lại cảnh tối qua không?”
Thẩm Tinh Không không nói gì nữa, cô co mình trong chăn, nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh.
Thẩm Chi Diệu nhấc chân lên tiến lại gần một bước, Thẩm Tinh Không vội đẩy
mình về phía sau, nhìn anh với ánh mắt bài trừ và sợ hãi. Thẩm Chi Diệu
không tiến gần lại cô nữa, anh dừng ở đó, anh vứt cho cô một bộ đồ ngủ
và nói thờ ơ: “Tự mình đi tắm đi, xấu như quỷ ấy, bốn giờ cùng anh về
biệt thự cổ, ông nội nói có tiệc, tự em tính rồi quyết.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh đi ra khỏi cửa, cơ thể co rúm của cô cuối cùng cũng được thả lỏng ra.
Cô rất đói, rất mệt, quay đầu sang nhìn khay thức ăn, có khay đồ ăn sáng
nhẹ nhàng cũng có bữa trưa phong phú thịnh soạn, cô đấu tranh một lúc,
thực lòng thì không kìm được khi dạ dày cô đang réo lên, cô với tay ra
cầm lấy cốc sữa vẫn còn âm ấm đưa lên miệng uống một ngụm.
Cô ăn
mấy miếng bánh mì, cuối cùng cũng coi như được hồi sức phần nào, Thẩm
Tinh Không run rẩy bám vào tưởng, khó khăn lắm cô mới từ trên giường
đứng dậy được, cơ thể cô mềm nhũn ra như muốn ngã xuống, hai chân cô
đứng không vững, cô bước đi bước nào liền cảm thấy khó chịu bước đó, lần tới nhà tắm, sức lực không còn nữa cô ngã vào trong bồn tắm, mở vòi
nước ấm ra, cô bắt đầu kì cọ cơ thể mình, trên người cô khắp nơi đều có
những vết đỏ đỏ tím tím – đều là những vết do anh để lại, Thẩm Tinh
Không nhìn bản thân mình trong gương, quả nhiên là xấu như quỷ vậy....
Hai mắt cô sưng húp lên như quả đào, sắc mặt trắng bệch, trên đó vẫn còn
dính nước mắt, mái tóc rối bù bết vào nhau, cô nhìn cô gái ở trong
gương, cô thực sự hoài nghi tối qua khi nhìn khuôn mặt này Thẩm Chi Diệu sao có thể ra tay....
Những nơi đau nhức đã khá hơn rất nhiều khi được ngâm trong nước ấm, cô dựa người vào bồn tắm, nước mắt lại không ngừng lăn ra.
Sau này, cô phải làm thế nào đây....
Cô không có cách nào để chấp nhận, cũng không có cách nào để tưởng tượng
nếu cô và Thẩm Chi Diệu đến với nhau....bọn họ không thể nào....
Cô nhìn cơ thể nhàu nát của bản thân mình, bản thân mình thế này rồi cô còn có thể đối mặt với Lục Diễn Trạch không....
Thực ra chưa chắc anh đã quay về, vị hôn thê của anh đáng yêu như thế, gai cảnh lại cũng giàu có....
Thẩm Tinh Không nhắm mắt lại, bóng tối bao phủ khắp nơi, cô ngâm mình trong
nước nóng nhưng vẫn cảm thấy lạnh, lạnh buốt khó chịu ngấm vào tận trong xương cốt....
Thẩm Chi Diệu ở bên ngoài đợi rất lâu, con tim anh đập lên thình thịch, để lại cô một mình trong đó anh đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Quay vào trong phòng, không có tiếng động gì cả, anh nhân chân chạy vào phòng tắm, liền nhìn thấy cô đang ngồi xổm trong đó, đầu đang gục xuống gối, một tay cô đang cầm lưỡi con dao cạo râu
của anh.
Con tim anh hoảng hốt, anh cướp lấy con dao cạo từ trong tay cô ra, vứt đi, phẫn nộ và hoảng loạn túm lấy cổ cô kéo đầu cô lên,
nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, anh đau lòng gầm lên: “Đồ ngốc, em đang làm cái gì thế!”
Thẩm Tinh Không nhìn anh đầy đau khổ, cô khóc: “Chú muốn tôi sau này phải làm thế nào....”
Con tim Thẩm Chi Diệu đau đớn, anh ôm cô vào lòng, dùng lực ấn lấy: “Em là
đồ ngốc....chẳng phải anh đã nói với em rồi à, em ở bên anh đi theo anh
là được rồi, nhiệm vụ của em là mãi mãi không được dao động khi quyết
định ở bên anh....những cái khác đều không cần em lo lắng, Tiểu Tinh.”
Thẩm Tinh Không cắn vào vai anh: “Sao tôi có thể theo một người đàn ông cặn
bã như chú! Chú đã cưỡng hiếp tôi! Tôi hận chú tới chết! Chú chỉ khiến
tôi cảm thấy đau khổ và nhục nhã, tôi sẽ ghi nhớ cả đời này, cả đời này
sẽ không bao giờ quên!”
Thẩm Chi Diệu nheo mày lại đau khổ, anh
đưa tay ấn vào gáy cô, dường như anh sợ nếu không làm thế cô sẽ bay mất, anh thở dài bên tai cô: “Anh...anh hứa sau này sẽ không miễn cưỡng em
nữa, cũng sẽ không làm em bị tổn thương....”
“Ai thèm cái lời hứa của chú....” Thẩm Tinh Không nghiến răng: “Tôi sẽ không bao giờ tin chú nữa, sẽ không để chú lại gần tôi....tránh ra.”
Thẩm Chi Diệu bị
cô đẩy ra, cô cũng không dùng sức lực gì thế nhưng anh cảm thấy bản thân mình như đứng không vững, anh ngã xuống đất.
Nhìn cô rơi nước
mắt, toàn thân đầy những vết tích của tối qua để lại, anh nhắm mắt vào,
dùng tay ấn lên dây thần kinh đang căng ra trên thái dương.