Bế cô cả chặng đường, khi Lục Diễn Trạch đưa Thẩm Tinh Không về tới sân của căn nhà trọ, khi đó đã là hai giờ sáng rồi.
Đặt cô xuống, cậu nhìn đôi môi hơi tím đi của cô, cậu khẽ nói: “Vào thay quần áo đi, tôi không đi vào đâu.”
Cả người và cả tóc Thẩm Tinh Không đều ướt hết, cô chạy về phòng lấy bộ đồ để đi thay, cô cắn môi rồi nói: “Tôi muốn đi tắm.....”
Lục Diễn
Trạch nhìn ở góc sân có một căn nhà tắm đơn sơ – chỉ dùng có mấy tấm gỗ
quây lại, trên đỉnh có một túi nhựa đựng nước lớn, đây chính là cách
“nước được làm nóng bằng năng lượng mặt trời.”
Lục Diễn Trạch nhìn trên những tấm ván gỗ có mấy khe hở, cậu cảm thấy có phần buồn cười nhưng rồi cũng liền đi vào trong.
Thẩm Tinh Không giậm giậm chân, gọi cậu lại: “Cậu đừng đi.....”
Nhìn Lục Diễn Trạch nheo mày lại, cô cắn chặt môi, nhìn vào sân không có
cổng, cô nói thấp: “Cậu....có thể giúp tôi canh người được không....”
Lục Diễn Trạch đơ người ra..... cô tin cậu? Vừa nãy cậu đã cưỡng hôn cô cơ mà?
Không nói gì, cậu đi tìm một chiếc ghế gỗ, ngồi ở ngoài cửa, quay lưng vào phía nhà tắm.
Thẩm Tinh Không nhìn tấm lưng rộng lớn của cậu, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút, liền chui vào nhà tắm cởi quần áo ra.
Nước hơi lạnh nhưng vẫn cố chịu được, ánh sáng mặt trăng chiếu xuống người, động tác của cô rất rụt rè.
Cô chưa bao giờ tắm ở nơi nào mà lại hở hông hốc ra thế này, Lục Diễn
Trạch lại ở phía ngoài, mặt cô hơi đỏ lên, động tác cố gắng nhanh nhất
có thể.
Lục Diễn Trạch ngồi ở một góc không xa, khuôn mặt ngây
ngô ra, điều này đối với cậu tuy không phải là một sự tra tấn nhưng cũng chẳng phải là hưởng thụ gì.Bên tai là tiếng nước dội ào ào, cậu rất khó khống chế bản thân để không suy nghĩ linh tinh, Thẩm Tinh Không là kiểu nữ sinh cũng có da có thịt, rất đáng yêu, cậu bế cô thì cảm thấy mềm
mại nhưng không hề nặng.....
Máu trong người cậu như đang sôi lên sùng sục, cậu đứng bật dậy hít thở thật sâu, liền nghe thấy trong căn
phòng của hai người có tiếng gì đó kêu lên khe khẽ.
Cậu liếc nhìn bóng dáng trong phòng tắm rồi nheo mắt lại, bước chân rón rén rất nhẹ đi vào trong phòng.
Từ trong ba lô của Thẩm Tinh Không rút ra một chiếc điện thoại, cậu nhìn số máy đang chạy trên màn hình.
Lục Diễn Trạch mím môi lại, cầm lấy điện thoại và bắt máy. Đối phương nói
với ngữ khí có vẻ tức giận, rõ ràng là đã phải đợi quá lâu, vừa mới mở
miệng đã trách mắng: “Cháu chạy đi đâu đấy hả? Tại sao giáo viên dẫn
đoàn nói rằng cháu không đi! Thẩm Tinh Không, để cho cháu ra ngoài là
cháu không biết trời biết đất là gì nữa đúng không?”
Lục Diễn Trạch khẽ cười trên môi: “Thẩm Tinh Không đang tắm ạ.”
Thẩm Chi Diệu ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng một người con trai nói rằng
Thẩm Tinh Không đang tắm, cơn tức giận như bùng nổ ra, nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn, gằn giọng xuống, nghiến răng hỏi: “Cậu là ai?”
Lục
Diễn Trạch bĩu môi rồi lại cười nói: “Cháu là bạn cô ấy, chú là chú Hai
đúng không? cô ấy không sao, chỉ là đi chơi cả đêm nên cô ấy có hơi mệt, nếu chú không có việc gì thì đừng gọi điện nữa, cô ấy phải đi ngủ rồi.”
Bàn tay Thẩm Chi Diệu nắm chặt thành nắm đấm, cậu ta lại dám bảo anh không
có việc gì thì đừng gọi điện cho Thẩm Tinh Không, cậu ta có tư cách gì
chứ?
Thần sắc trở lên lạnh lùng, ngữ khí ghê rợn, Thẩm Chi Diệu nói từng câu từng chữ một: “gọi con bé lại nghe điện thoại.”
Lục Diễn Trạch nghe giọng nói như thể bảo hiệu rằng anh ta sắp phát điên
lên, cậu liền cười, đang nghĩ sẽ đấu với anh vài câu nữa thì liền nghe
thấy ngoài cửa tiếng bước chân bước vội vàng, quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Tinh Không đang nắm chặt một chiếc khăn lớn, chưa lau khô nước
trên người mà đã chạy vào.
Nhìn cậu chằm chằm, Thẩm Tinh Không
thở hổn hển, cô cướp lấy điện thoại với khuôn mặt hốt hoảng, cô cắn chặt môi đi tới một bên, giọng nói thấp xuống mang theo nỗi sợ hãi và lo
lắng: “Chú Hai....”