Thẩm Tinh Không không có kinh nghiệm yêu đương, sự tiếp xúc với Trì Hạo
cũng chỉ giới hạn ở việc viết thư, nói chuyện cũng rất ít chứ đừng nói
tới việc tiếp xúc gần gũi.
Khi Lục Diễn Trạch hôn cô, đầu óc cô ở trong trạng thái trống rỗng, có sợ hãi, có phẫn nộ....còn có cả sự xấu hổ....
Cô không biết Lục Diễn Trạch sao lại cứ lấy lưỡi đá vào răng cô, hành động đó của cậu làm cho cô như bị cướp mất hơi thở, trong lòng tức giận nên
cô đã cúi đầu xuống không cho cậu ta đạt được mục đích.
Lục Diễn Trạch vốn muốn trêu chọc cô một chút, thấy cô muốn né tránh cậu liền lấy tay giữ lấy gáy cô, lại cắn vào miệng cô.
Vị trong miệng Thẩm Tinh Không rất ngọt, nhưng sự phản ứng của cô khá dữ
dội, Lục Diễn Trạch và cô đấu tranh với nhau một lúc, tuy lưu luyến mùi
vị trong miệng cô nhưng lại cảm thấy bản thân làm thế này là không ton
trọng cô, trong lòng cảm thấy áy náy vì thế mà động tác của Lục Diễn
Trạch nhẹ nhàng hơn. Thẩm Tinh Không có được không gian, cô tức giận đẩy cậu ta ra, giơ tay định giáng cho cậu ta một cái tát.
Lục Diễn
Trạch nắm lấy tay cô dễ như trở bàn tay, nhìn vào khuôn mặt phẫn nộ đỏ
ửng của cô, cậu cười cười, nói với giọng khàn khàn: “Xấu hổ cứ như là
lần đầu tiên ấy.....”
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, tức giận vung tay ra: “Đồ khốn! Sao cậu có thể ức hiếp tôi thế này chứ!”
Lục Diễn Trạch nhìn bộ dạng của cô, nhìn thế nào cũng giống như đang nũng
nịu, không thể phủ nhận, bộ dạng này của Thẩm Tinh Không vừa đáng yêu
vừa khiến người khác thấy mê hoặc.
Thẩm Tinh Không thấy cậu ta
ngơ người ra nhìn mình, cô tức giận quay người đi rồi chạy, đồ khốn, cô
sớm đã biết con người này chẳng tốt đẹp gì, bây giờ thì hay rồi, nụ hôn
đầu đời đã bị cậu ta cướp đi như vậy đấy! nụ hôn đầu của cô ơi! Sao lại
có thể tùy tiện để người khác cướp mấy thế chứ, cậu ta có là gì của cô
đâu!
Lục Diễn Trạch nhìn thấy cô chạy như ma đuổi, lại còn chạy
nhầm hướng, vội vàng đuổi theo, gọi cô: “Thẩm Trư Oa (Con lợn)! Cậu chạy nhầm hướng rồi! Đừng có qua sông đấy!”
Thẩm Tinh Không chỉ nhớ
tới sự phẫn nộ, xấu hổ mà đâm đầu chạy về phía trước, hai chân giẫm
xuống dòng nước lạnh như băng, trong lòng cô nghĩ, nếu có chú Hai và A
Tiến ở đây....cậu ta sẽ không dám bắt nạt bản thân thế này nữa.....Chú Hai.....
Cô nhớ lớn cảnh lúc ở trên xe bus Thẩm Chi Diệu bảo vệ cô trong lòng, cảm
giác lúc đó thật sự đúng là người đàn ông đó có thể bảo vệ bản thân mình không phải chịu bất kì sự tổn hại nào....
Sống mũi cô cay cay, cô quệt nước mắt đi rồi tiếp tục qua sống.
Lục Diễn Trạch đuổi theo, một chân vừa giẫm xuống nước liền thấy bóng dáng
trước mặt đột nhiên trượt chân sau đó liền ngã xuống dòng nước lạnh.
Cậu nhanh chân tiến về phía cô, nhìn Thẩm Tinh Không toàn thân ướt sũng
ngồi dưới nước lớn tiếng khóc, cậu không nhịn được cười, kéo tay cô:
“Nói cậu ngốc đúng là không oan! Đứng lên, quay về thay đồ, buổi tối rất lạnh.”
Thẩm Tinh Không đứng lên, người ướt súng, cô giơ tay lên
định đấm cậu ta: “Cậu mới ngốc! Lục Diễn Trạch, tôi có đắc tội gì với
cậu đâu sao cậu cứ phải bắt nạt tôi cậu mới vui à?”
Lục Diễn
Trạch nhìn cái miệng nói liên hồi của cô, trên môi vẫn đang còn đỏ lên
vì vừa nãy cậu hôn mãnh liệt quá, trong lòng lại thấy bực dọc, cậu lập
tức bế phốc cô lên, nhấc chân bước về, nói lạnh lùng: “Còn ồn ào nữa là
tôi vứt cậu vào bãi cỏ trong bãi thao ma đấy! im miệng vào!”
Sự hung hăng của cậu làm cho Thẩm Tinh Không cũng không dám mạnh mồm mà nói: “Cậu vứt đi! Tôi sợ cậu chắc!”
Bị cậu ôm trong lòng, cô không can tâm lấy tay quàng lên cổ cậu, rồi ghé miệng cắn vào bờ vai đó.
Lục Diễn Trạch giật mình nhưng chỉ hức một tiếng, chẳng thấy đau gì cả, một cô gái yếu ớt như cô cắn lên người cậu thì chỉ cảm thấy ngứa ngứa mà
thôi. Chắc là cô không ý thức được hậu quả của việc làm này, cơ thể cậu
chỉ gồng mình lên, có cảm giác như muốn đè lên người cô....