Lục Diễn Trạch xoa xoa mái tóc của mình, nhìn Thẩm Tinh Không co ro ở
đó, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn, anh nheo chặt mày lại tiến lại gần, xoa xoa mái tóc cô: “Sao thế? Sắc mặt
sao lại khó coi thế?”
Thẩm Tinh Không trong lòng sợ hãi quay mặt
sang, nhìn Lục Diễn Trạch, cô hít thở hốt hoảng, nắm lấy vạt áo anh:
“Người đó có thể đã tìm tới đây rồi....em cảm thấy thế....tuy là chú ấy
nói như vậy nhưng em cảm thấy chú ấy đang tới....A Trạch...em phải đi,
em không thể để người đó tìm thấy em....”
Lục Diễn Trạch đưa tay
lên vuốt má cô, rồi lại đặt hai tay lên vai cô: “Em đừng kích động, nói
cho anh biết, em sợ cái gì? Tinh Không, những ngày này anh đối xử với em như vậy vẫn không đủ để có được sự tin tưởng của em sao? Nói cho anh
biết, sao thế?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh, con tim đập loạn lên: “Em không thể để cho chú ấy tìm được....em sợ lắm....A Trạch....cứu em....”
Lục Diễn Trạch ôm chặt cô vào lòng, bộ dạng sợ hãi không biết dựa vào đâu
của cô làm cho anh cảm thấy rất thương, anh đặt tay lên đầu cô rồi hỏi:
“Có phải người đó không?”
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu nhìn anh: “Ai?”
“Chú Hai em.”
Lục Diễn Trạch nhìn cô với sắc mặt lạnh lùng.
Thẩm Tinh Không run lên, cô co rúm hai vai lại, cô run rẩy hỏi: “Anh...anh biết cái gì rồi?”
Lục Diễn Trạch nhìn bộ dạng hoảng loạn của cô, anh nheo mắt lại che giấu đi sự phức tạp trong ánh mắt đó: “Bên cạnh em đến đến đi đi cũng chỉ có
vài người đàn ông đó, không khó để đoán ra. Tinh Không, đi thu dọn đồ
đạc đi, enh đưa em đi. Nơi này sớm muộn cũng sẽ có người tìm thấy....”
Thẩm Tinh Không không có thời gian để nghĩ nhiều, cô vội vàng chạy lên lầu và đi thay đồ.
Khi cô đi xuống, Lục Diễn Trạch đã ngồi trên xe, khởi động sẵn xe đợi cô.
Thẩm Tinh Không tắt đèn, khóa cửa lại, sau khi lên xe anh nhìn Lục Diễn
Trạch với vẻ áy náy, cô đặt tay mình lên tay anh, thấp giọng nói: “Em
xin lỗi...em không biết nói thế nào với anh...”
Lục Diễn Trạch liếc nhìn cô, hức một tiếng: “Đợi yên ổn rồi anh sẽ xử lý em sau....mặc áo khoác của anh vào, phải đi thôi.”
Thẩm Tinh Không mím chặt môi, chùm chiếc áo lên trước người mình, cô muốn
nói gì đó nhưng chỉ thấy chiếc xe nhanh chóng phi ra khỏi cổng rồi đi
lên đường lớn, sau đó tốc độ chạy càng lúc càng nhanh.
Đang là lúc nửa đêm vì vậy trên đường cũng không có xe cộ gì.
Lục Diễn Trạch thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang Thẩm Tinh Không đang co ro
bên ghế bên cạnh, anh kéo chiếc áo lên đắp cho cô sau đó liếc mắt nhìn
vào gương chiếu hậu, phía sau có ba chiếc xe màu đen cứ bám riết lấy xe
hai người.
Từ nhỏ anh đã sống trong một gia đình phức tạp, từ nhỏ đã có người dạy anh những bài học khi gặp phải vấn đề thế này, sự cảnh
giác của anh vô cùng cao, gặp phải những việc thế này anh không hề hoảng loạn.Nhưng nhìn Thẩm Tinh Không bên cạnh hai mắt đang rơm rớm nước mắt, bàn tay anh liền nắm chặt lấy vô lăng, anh không còn bình tĩnh như
thường ngày nữa.
Người phía sau cũng không dám mạo nhiên bám gần
lại, anh dùng chiến thuật lúc thì tăng tốc lúc thì giảm tốc độ lái rất
chậm trên đường.
Lục Diễn Trạch không ngừng tự hỏi trong lòng, những người đó rốt cuộc là ai.
Anh không dám khẳng định những người đó nhằm vào ai, nếu nhằm vào anh thì
chắc chắn là người nào đó của Tiểu Trạch gia, muốn tranh thủ lúc anh đơn thân ở ngoài thì loại bỏ anh.
Anh nghĩ chắc sẽ không phải là
Thẩm Chi Diệu, nếu hành động của Thẩm Chi Diệu thì vừa nãy Thẩm Chi Diệu đã không gọi điện báo trước như thế.
Nghĩ vậy, con tim anh bắt
đầu có chút hoảng hốt, nếu là Thẩm Chi Diệu còn may, ít nhất là Thẩm Chi Diệu sẽ không làm hại tới Thẩm Tinh Không.
Người của Tiểu Trạch
gia luôn muốn diệt bỏ anh, những chiếc xe phía sau đã cắt đuôi mấy lần
mà đều không được, anh biết nhất định không phải là bản thân đã nghĩ quá nhiều, lo xa, bản thân anh thì không có gì phải sợ, anh chỉ là lo lắng
Thẩm Tinh Không sẽ phải chịu khổ cùng anh.
Thẩm Tinh Không nhìn
ra anh có chút bất an, chiếc xe phi như bay làm cho cô cảm thấy sợ hãi,
cô đặt tay mình lên tay Lục Diễn Trạch, Thẩm Tinh Không nhìn anh: “Anh
làm sao thế? Đừng có lái xe nhanh như vậy, nguy hiểm lắm.”
Trên
trán Lục Diễn Trạch đã toát mồ hôi hột, anh quay mặt sang nhìn Thẩm Tinh Không, anh khó khăn nuốt nước bọt rồi nói: “Tinh Không, ở phía trước có một ngã rẽ, tới chỗ đó anh sẽ đi chậm lại, em tranh thủ lúc đó nhảy
xuống khỏi xe, đừng kêu lên hay gây ra tiếng động, hãy trốn vào bụi cỏ
đừng động đậy gì cả, đợi những chiếc xe phía sau đều đi qua rồi em hãy
đi ra. Em hãy đi vào trong rừng,a nh nhớ cứ đi xuyên qua, đi tầm khoảng
ba mươi phút là sẽ có một ngôi làng nhỏ, em đừng sợ, trên xe anh có đèn
pin, em cầm lấy, dũng cảm và kiên cường một chút, em chạy tới đó là sẽ
không sao đâu.”
Thẩm Tinh Không hốt hoảng nhìn anh, cô vội vàng hỏi: “Sao thế? Vậy anh đi đâu? Em không đi, em muốn đi cùng anh!”
Con tim Lục Diễn Trạch cảm thấy ấm áp, nhìn Thẩm Tinh Không rơi nước mắt
ra, anh nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt cho cô, cố nở một nụ cười
an ủi cô: “Anh nghe em nói như vậy anh đã vui muốn chết rồi. Em tin anh, anh mệnh lớn, bây giờ anh chỉ sợ em có chuyện gì thôi. Em cứ bảo vệ cho mình trước đi, anh nói anh không sao là anh không sao.”
Thẩm
Tinh Không nhìn anh cười, đột nhiên nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, cô
đánh anh: “Anh nói cho em biết đi, có phải là Thẩm Chi Diệu tới rồi
không? anh không được bỏ lại em, em muốn ở bên cạnh anh, chú ấy nếu làm
gì chúng ta thì em sẽ liều mạng!”
Lục Diễn Trạch với nét mặt
nghiêm túc, anh nhìn cô: “Tinh Không, anh ngược lại còn hi vọng là chú
ấy. em nghe anh nói, em cầm lấy điện thoại của anh và cả đèn pin nữa, em cho những thứ này vào túi quần áo rồi kéo khóa lại, em chùm áo khoác
vào, đội mũ lên, nhanh lên, đừng chậm trễ nữa!”
Thẩm Tinh Không
cắn chặt môi khi nghe anh gầm lên, bàn tay cô run run nhận lấy túi đồ và từ bên trong rút ra chiếc điện thoại, đèn pin để vào trong túi áo, cô
nhìn Lục Diễn Trạch, giọng cô mếu máo cô nói: “Em có thể đi cùng anh
được không....em không muốn tự đi một mình....anh gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào....bọn họ muốn gì thì chúng ta hãy đưa cho bọn họ đi, em
không muốn rời xa anh!”
Cổ họng Lục Diễn Trạch khô đặc đi rất khó chịu, anh nhìn ra ngoài trời vẫn đang tối om như mực, nhìn qua gương,
mấy chiếc xe vẫn bám lấy hai người nhưng ở khoảng cách khá xa.
Anh nheo hai mắt lại, giảm tốc độ chiếc xe, nói mau chóng: “Tinh Không, em
mở cửa xe ra, anh bảo em nhảy xuống thì em hãy nhảy xuống..... em tìm
nơi nào đó trốn đi, anh thoát được bọn họ sẽ đi tìm em, em tim anh, anh
nhất định sẽ đi tìm em, sau khi chúng ta gặp lại nhau anh có một thứ
quan trọng cho em xem.”
Thẩm Tinh Không cảm thấy rất buồn trước
bầu không khí phân ly khi sự sống và cái chết cận thế này, cô đặt tay
vào cánh cửa, nhìn anh, vừa khóc vừa nói: “A Trạch xấu xa, trước khi
trời sáng anh không đi tìm em thì em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa!”