Đẩy anh ra, Thẩm Tinh Không lau miệng, trợn mắt nhìn anh chằm chằm bộ
dạng đang cười của anh: “Anh chịu đau giỏi nhỉ, bị cắn mà còn vui như
vậy?”
Lục Diễn Trạch nhìn nước miếng của cô còn dính trên tay
mình, không hề tỏ vẻ chê bai, ngược lại anh còn cười híp mắt lại, nhìn
khuôn mặt đỏ ửng của Thẩm Tinh Không: “Sức cũng khỏe lắm, anh còn sợ em
bị ốm ấy, bây giờ xem ra khỏe lắm. Em muốn anh vẽ em cũng được, anh được lợi gì nào.”
Thẩm Tinh Không ấn tay vào vết cắn trên tay anh rồi hỏi: “Thế này đã đủ chưa? Chưa đủ thì vẫn còn nữa.”
Lục Diễn Trạch đau tới nỗi suýt xoa liên tục, anh ngồi dậy, lai đi nước bọt trên tay, nheo mày lại: “Người phụ nữ như em! Sao không có một chút
đáng yêu nào thế chứ!”
Thẩm Tinh Không ngồi bên cạnh nhình anh, anh cũng nói, cô là phụ nữ...
Lục Diễn Trạch đưa tay ra véo và má cô, rồi bế cô, đặt lên đùi mình, vòng
tay vào eo cô: “Thôi bỏ đi, không đáng yêu thì không đáng yêu, anh sẽ
nhịn.... anh nói cho em biết, thầy giáo dạy vẽ của anh nói với anh,
không nên vẽ người hoặc vật mà bản thân mình thích, như thế không tốt.”
Thẩm Tinh Không có vẻ ngạc nhiên, cô bỏ qua câu “người mình thích” mà hỏi: “Sao lại không tốt?”
Lục Diễn Trạch nhìn cô: “Là mê tín thôi, thầy giáo anh nói, có những thứ
giữ lại trong đầu là tốt nhất, vẽ ra tranh rồi sẽ làm cho linh hồn người đó bị phân tán đi.”
Thẩm Tinh Không không hiểu lắm, cô véo má anh: “Không muốn vẽ thì thôi việc gì phải tìm cớ!”
Lục Diễn Trạch nhìn cô đang làm trò với mình, con tim anh mềm ra, anh ghé
sát mặt mình vào mặt cô, mũi hai người chạm vào nhau: “Vậy em nói một
câu dễ nghe dỗ cho anh vui đi.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh, con người này rõ ràng là nhìn thì khó gần, ai mà biết rằng khi nói lời ra thì lại hay đùa như thế.
Thẩm Tinh Không vuốt tay lên khuôn mặt anh tú của anh, ngón tay cô chạy dọc chiếc mũi cao đó rồi nói: “Anh rất đẹp trai.”
Đây chẳng phải là câu mà Lục Diễn Trạch muốn nghe nhất, anh há mồm ra cắn ngón tay cô: “Nói là em thích anh.”
Thẩm Tinh Không đơ người ra, cô đẩy anh ra rồi vội vàng đứng lên: “Không vẽ thì thôi, em không thèm!”
Lục Diễn Trạch đuổi theo cô, đứng phía sau cô anh nói: “Em nói đi mà.”
Thẩm Tinh Không lấy hai tay bịt tai lại, chạy lên lầu: “Kệ anh đấy!”
Lục Diễn Trạch yêu đến chết cái bộ dạng xấu hổ của cô, anh đuổi theo phía
sau cô: “Thích anh một chút thì có chết mất đâu! Nói, em mau nói đi!”
Thẩm Tinh Không chạy thẳng lên lầu, giống như con cá trạch cô chui thẳng vào trong phòng, rồi chui vào chăn, không thèm quan tâm tới anh.
Lục Diễn Trạch đuổi theo, nhìn cô co rúm lại, anh cười cười, đi ra đóng cửa sổ lại, kéo rèm vào, anh lại đi lấy một cái chăn ép xuống người cô.
Anh thì thầm: “Buổi tối lạnh lắm, em đừng có đá chăn ra, không thì bị cảm cúm là không được đâu.”
Thẩm Tinh Không bị đè xuống quá chừng, cô vùng vẫy rồi thò đầu ra trừng mắt
nhìn anh: “Em nóng tới mức không thở được rồi đây này, đừng có ép xuống
thế!”
Lục Diễn Trạch tròn xoe mắt rồi bỗng nằm xuống bên cạnh cô, anh ôm lấy chăn và ôm lấy cả cô: “Không nghe lời có đúng không? bảo em
đắp chăn vào, ốm ra đấy là anh mặc kệ em!”
Thẩm Tinh Không nhìn
bộ dạng nghiêm túc lại có chút tức giận của anh, trong lòng đột nhiên
cảm thấy có chút chua xót, cô đưa tay lên sờ vào hàng lông mày của anh,
cô khẽ cười và nói thấp giọng xuống: “Ngữ khí của anh giống ba em!”
Lục Diễn Trạch nhướn mày lên ngạc nhiên, ánh mắt anh nhìn cô âu yếm: “Tuy
em là người phụ nữ của anh nhưng anh sẽ yêu thương em như yêu thương con gái, anh biết em cũng thiếu đi cảm giác an toàn, vì thế, anh sẽ dành
cho em rất nhiều rất nhiều sự yêu thương.”
Thẩm Tinh Không xấu hổ, con tim cô đập thình thịch, cô nói thấp giọng: “Ai là người phụ nữ của anh chứ....”
Lục Diễn Trạch bỏ chăn ra chui vào trong, ôm chặt Thẩm Tinh Không trong
lòng, để cô nghe thấy tiếng con tim mình đập: “Chẳng phải là em đã 17
tuổi rồi à? Đợi em thêm một năm nữa....”
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đợi một năm nữa làm gì?”Lục Diễn Trạch chà chà cằm mình vào trán cô, khẽ cười rồi nói: “Đợi một năm nữa....anh sẽ ăn thịt em...làm em trở thành....của anh.”
Mặt
Thẩm Tinh Không đột nhiên đỏ lên, cô muốn đẩy anh ra nhưng anh lại ôm cô chặt hơn, anh nói thì thầm vào tai cô: “Còn động đậy nữa anh không đợi
đâu đấy....mau ngoan ngoãn ngủ đi.”
Thẩm Tinh Không cắn môi, dụi đầu vào lòng anh, ấm áp tới mức làm cho cả người cô đều cảm thấy rất thoải mái.
Mấy ngày tiếp sau đó, Thẩm Tinh Không cùng với Lục Diễn Trạch đi chơi rất vui vẻ.
Hai người cùng nhau đi bộ bên bờ biển, cùng nhau mua hải sản tươi ngon nhất về cùng làm cơm.
Anh nắm tay cô, thỉnh thoảng lại hôn cô, ôm cô.
Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy trái tim của bản thân như bị treo lơ lửng trong không trung dần dần cũng đã tìm lại được vị trí của nó.
Cảm giác này khác với khi ở cùng Thẩm Chi Diệu, Thẩm Chi Diệu đối xử tốt với cô, cô không dám đón nhận, cũng không dám thừa nhận.
Đó là một điều hết không thể nào, bất luận người ngoài nghĩ ra sao nhưng cô không có cách nào để vượt qua được bản thân mình.
Cô biết bản thân đang trốn chạy, cô cũng chưa buông bỏ được, chưa một giây phút nào.
Cô cùng người khác đi, nói cười vui vẻ, ở bên người ta nhưng trong lòng cô vẫn như thể có một hòn đá đang đè nặng, thỉnh thoảng lại dùng những sắc cạnh để làm đau cô.
Cô cực kì muốn dùng sự yêu thương chân thực
thế này để bao trùm lên bản thân mình, như thế mới làm cho bản thân
không còn thời gian và sức lực đâu để suy nghĩ về những điều khác.
Cô rất cảm ơn Lục Diễn Trạch, anh không hỏi, cũng không yêu cầu gì cả, chỉ có đối xử tốt với cô, tốt tới mức làm cho cô cảm thấy như mình đang ở
trong mơ....
Chưa tới một tuần sau, Thẩm Tinh Không cảm thấy anh đã trở thành một nơi ẩn náu an toàn cho bản thân mình.
Anh yêu thương chiều chuộng cô hơn bất cứ thứ gì thế này làm cho cô tạm thời quên đi Thẩm Chi Diệu.
Cô cảm thấy những hành động như vậy đã rất có hiệu quả để làm giảm đi những mâu thuẫn và sự rối bời trong lòng cô.
Buổi tối ngày thứ tư, Lục Diễn Trạch đi tắm, Thẩm Tinh Không ngồi ở phòng khách xem ti vi.
Tấm chăn rất ấm, cô co rúm người vào giống như một con mèo con.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn không ngừng kêu lên, cô nhìn lên trên lầu, cầm
lấy điện thoại nhìn, cô biết cô nhận điện thoại của anh là không lịch sự nhưng chuông điện thoại dừng lại rồi lại kêu lên, dường như người ở đâu dây bên kia đang rất lo lắng, cô sợ có việc gì trọng đại nên chỉ có thể bắt máy.
Người ở đầu dây bên kia dường như đang cười lạnh lùng,
nghiến răng nói: “Lục Diễn Trạch, cái đồ cậu có giỏi thì đừng để tôi tìm thấy cậu.”
Con tim Thẩm Tinh Không cùng với tiếng nói đó dường
như chìm xuống biển sâu, cô lấy tay bịt miệng lại, cô sợ tới mức dường
như trái tim sắp nhảy cả ra ngoài.
“Cậu hãy nhớ lấy lời tôi nói,
cậu đưa Tinh Không đi mấy ngày, nếu bị tôi bắt được, tôi sẽ bẻ đi của
cậu bấy nhiêu cái xương sườn, tôi không cần biết cậu là con trai của
ai.”
Thẩm Chi Diệu gằn giọng nói từng từ từng chữ: “Nếu cô ấy gặp phải bất kì sự tổn thương nào thì tôi sẽ giết cậu.”
Thẩm Tinh Không dường như có thể tưởng tượng ra nét mặt của Thẩm Chi Diệu lúc này.
Nhất định là đáng sợ giống như buổi tối ngày hôm đó.
Cô không muốn nhớ lại nữa, bàn tay cô run lên và tắt máy đi.