Mở cửa ra, Thẩm Chi Diệu rời đi.
Lạc Đơn Thụy đứng ngoài cửa vội
kéo anh lại, nói vẻ quan tâm: “A Diệu, anh xem anh tức giận kìa, việc gì phải so đo với một đứa trẻ chứ, chúng ta về đi....”
Thẩm Chi Mi
cũng nói lanh lảnh: “Haiz! Đúng là trẻ con lớn lên rồi ai cũng không
quản được.... Hiên Trình Tiến nhà chúng ta không phải là con trai à, từ
trước tới giờ tôi chưa từng nghe thấy nói trước mặt người lớn cái gì mà
nhà nghỉ.... đúng là thân phận khác nhau cái gan cũng khác nhau mà!”
Thẩm Tinh Không nghe những lời nói chế giễu của mọi người, một mình cô ngồi
dưới đất, dường như cả thế giới đang đều ngăn cách với cô, cô cúi mặt
gục xuống hai đầu gối, chà hai mắt vào quần để nước mắt thấm vào đó.
Thẩm Chi Diệu thực sự thất vọng với cô rồi sao, cô cũng hoài nghi xem dây
thần kinh nào của bản thân mình có vấn đề, sao lại nói ra những lời quá
đáng như thế....đổi lại là trước đây chắc là anh đã lấy một sợi roi mây
ra để đánh chết cô, thế nhưng bây giờ, là anh không dám ra tay trước mặt ông nội hay là anh thực sự không còn một chút hi vọng gì với cô nữa?
Thẩm Tinh Không nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra ròng ròng.
Thẩm
Tín Dương bảo mọi người giải tán, ông bước vào trong phòng, đóng cửa
lại, từ từ tiến lại gần Thẩm Tinh Không, ngồi xuống giường, ông xoa xoa
đầu cô, thở dài rồi nói: “Tinh Không nha đầu, cháu nói xem ông phải nói
gì với chấu đây, cháy là một đứ trẻ đáng thương, chẳng có ai nỡ mắng
cháu đánh cháu, thế nhưng hôm nay cháu đúng là đáng bị đánh, ông chưa
từng thấy chú Hai cháu như vậy, chú cháu thực sự thương cháu, sao cháu
lại làm loạn lên thành ra thế này chứ!”
Thẩm Tinh Không không kìm được mà khóc thút thít, con tim cô dường như bị một bàn tay bóp chặt
lại, cô khóc: “Là chú ấy không cần cháu nữa....chú ấy ngày hôm
đó....đứng trước mặt người làm đuổi cháu đi, nói cháu cút đi, lại còn
bảo buôi cháu chẳng bằng nuôi một con chó....”
Thẩm Tín Dương thở dài, đặt hai tay lên vai cô: “Chú Hai cháu chẳng phải là bị cháu làm
cho tức giận à, chú ấy không phải là người nổi nóng tùy tiện đây, cháu
nói cháu không thích chú ấy quản cháu vậy thì làm sao mà chú ấy không
đau lòng chứ, cháu từ lúc chưa hiểu gì tới bây giờ cái gì cũng biết,
cũng hiểu chuyện, chẳng phải đều là công lao của chú Hai à, chú ấy mà
không quản thì cháu cứ xem cháu xem, cháu sẽ chẳng khác gì đại tiểu thư
của những nhà khác, cháu nói cái gì mà phá thai, đi nhà nghỉ, bây giờ
người trẻ đều rất hoang đường nhưng Tiểu Tinh, ông quý cháu nhất ở cái
tính đó là tuy thỉnh thoảng cháu rất tùy hứng nhưng tuyệt đối sẽ không
giống với con gái nhà người ta sống sa hoa trụy lạc. Đây là bản lĩnh lớn nhất của chú Hai cháu, chú ấy có thể dạy bảo cháu thành một cô gái tốt, ông nội cảm thấy rất biết ơn chú ấy.”
Thẩm Tinh Không lau nước
mắt đi, quay lại nhìn ông nội: “Cũng không phải cháu không biết ơn chú
ấy, cháu chỉ là không chịu được cái kiểu quản lý quá chặt chẽ của chú
ấy, ngày hôm đó tuy là cháu cãi lại chú ấy nhưng chú ấy cũng không nên
nói cháu như thế, nói cháu là con chó vô ơn...làm cháu tức chết đi
đưuọc!”
Thẩm Tín Dương cười nắm lấy tay cô: “Được rồi được rồi, cháu
cũng làm cho chú Hai cháu tức cũng chẳng kém, ông thấy hai chú cháu đúng là oan gia, đang yên lành tự nhiên lại làm loạn nên, kết quả là cả hai
đều không tự nhiên....nếu cháu muốn quay về thì để ông nói với chú ấy
một tiếng, Lạc Đơn Thụy nói đúng, hai chú cháu, làm gì có chuyện tức
giận thật.”
Thẩm Tinh Không vừa nghe thấy tên cô ta lại thấy tức
giận, cô chu mỏ nói: “Ông nội, ông nói cháu còn về làm sao được nữa? Hai người họ đều sắp....sắp kết hôn rồi, cháu quay về làm con kì đà cản mũi à? Chú Hai, lại còn lấy phòng cháu sửa lại cho cái cô Lạc Đơn Thụy đó,
mặt cháu có dày hơn nữa cháu cũng không thể quay về đó....”
Nói rồi sống mũi cô lại thấy cay, cái nơi đã đã không còn chỗ cho cô đứng nữa rồi....
Cô đã sống ở đó năm năm....nhưng bây giờ thì đã bị người khác chiếm mất chỗ rồi.
Thẩm Tín Dương chép miệng: “Cháu đã lớn rồi, việc của mình thì mình phải tự
đi giải quyết. Cháu nói cháu yêu rồi, ông không ép buộc cháu nhưng cháu
phải biết chừng mực, phải biết việc gì nên làm không nên làm, chứ đừng
có ngốc nghếch dại dột.”
Thẩm Tinh Không ngồi ở đó, cô ngây người ra.
Yêu....
Cô thực sự muốn yêu Lục Diễn Trạch không?
Cô co rúm người lại, trong lòng càng lúc càng cảm thấy mung lung.